15
Sự phát triển của tông môn thuận lợi hơn ta dự liệu.
Những tông môn lâu đời có nền tảng sâu dày tuy khinh thường Phàm Nhân Tông nhưng lại không làm gì hơn được ta, chỉ có thể lén lút bàn tán sau lưng.
Ta không biết khí vận nữ chính của mình chiếm bao nhiêu phần.
Nhưng ở đây, mọi thứ đều công bằng minh bạch, phân tầng dạy học theo từng nhóm tuổi và những gì truyền dạy đều là bản lĩnh thực sự.
Mọi người khắp nơi hành thiện, trừ yêu diệt ma, cứu giúp dân gặp nạn, khôi phục những ngôi làng bị phá hủy, ai nhìn vào mà chẳng tán thưởng.
Có lần ta gặp người của Huyền Thiên Tông ở ngoài tông môn.
Những sư đệ sư muội từng theo ta lại dày mặt hỏi xem họ có thể gia nhập Phàm Nhân Tông hay không.
Nghe nói, sau ngày hôm đó, Lục Thanh La treo cổ tự vẫn trong địa lao.
Tạ Vô Uyên và Mặc Tuần đều tham gia trận pháp phong ấn Yêu Vương.
Cuối cùng, họ lấy thân mình hiến tế, phong tỏa kết giới một lần nữa.
Ta không có nhiều cảm xúc, chỉ hiểu vì sao họ lại tìm đến nương nhờ ta.
Mất liền hai trụ cột, Huyền Thiên Tông tan tác, hỗn loạn chẳng ra hình dạng gì.
Không ai giám sát việc tu luyện, họ tự buông thả bản thân, ăn chơi hưởng lạc, phung phí linh căn khác thường, đến mức bản lĩnh giờ chẳng khác gì thường dân.
Mà ta vốn là người thù dai nên tất nhiên một lời cự tuyệt.
Nếu khi xưa họ chịu đứng về phía ta, có lẽ Hạ Vân Chu đã không rơi vào cảnh ngộ này.
Tiếc rằng đời không có “nếu như”, và ta cũng chẳng tin bản tính con người có thể dễ dàng đổi thay.
Nếu thật có giác ngộ thì đâu đến mức bây giờ vẫn là một đám phế vật.
16
Ngày Hạ Vân Chu tỉnh lại, ta hoàn toàn không hề chuẩn bị.
Một người đã nằm suốt hai năm, vậy mà lại ngồi dậy nhìn ta cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=11]
Ta nghẹn lời, chỉ biết không ngừng rơi lệ.
Khi y ôm ta vào lòng, ta còn tưởng mình đang mơ.
Hạ Vân Chu khẽ vuốt tóc ta:
"Xin lỗi, để nàng lo lắng rồi."
"Ta biết, là nàng đã sáng lập Phàm Nhân Tông, giúp biết bao dân thường nên ta mới hồi phục nhanh như vậy. A Nghi, cảm ơn nàng."
Ta sững lại, nước mắt bỗng chững lại giữa chừng: "Huynh… huynh vẫn luôn nghe thấy sao?"
Y gật đầu, trên gương mặt thoáng hiện vẻ ngông nghênh thiếu niên đã lâu không thấy: "Tuy không tỉnh lại được, nhưng ta vẫn cảm nhận được âm thanh bên ngoài."
"Hơn nữa, khi nghe nàng nói nàng thích ta, ta liền muốn mau chóng tỉnh lại."
Nói thật, suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu ta nói nhiều lời sến sẩm như vậy với một nam nhân, dù là lúc y đang hôn mê.
Sau khi chính thức xác lập quan hệ, Hạ Vân Chu chủ động gánh vác việc quản lý và phân công trong tông môn, siêng năng đến mức đáng kinh ngạc.
Ta sợ y ngày đêm không ngơi sẽ quá vất vả, nhưng y lại nghiêm túc nói:
"Nữ chủ ngoại, nam chủ nội, ta phải làm thật tốt."
Ta vừa buồn cười vừa bất lực.
Vài ngày sau, ta nhận ra có điều bất thường.
Ra chợ mua rau thì gặp tiên quân hạ phàm độ kiếp, đến y quán bốc thuốc lại chạm mặt thiếu cốc chủ y tiên của Thần Y Cốc vi hành, vào trà lâu uống trà thì đụng phải hoàng tử nước láng giềng xuống trải nghiệm nhân gian…
Những lần “tình cờ” ấy khiến ta thấm thía câu trong sách: “có mối tình sâu nặng day dứt với nhiều nam nhân cường đại” hóa ra là thật.
Chẳng trách lần trước, chỉ vì ta nói với người khác thêm một câu, ánh mắt Hạ Vân Chu nhìn ta đã đầy vẻ ủy khuất.
Lỗi tại ta chậm hiểu, đến giờ mới nhận ra quanh mình có nhiều điều bất thường như vậy.
Đổi vị trí mà nghĩ, nếu là ta, ta cũng sẽ không vui.
Trải qua nhiều chuyện, tính tình ta đã không còn quá ngang bướng.
Nghĩ vậy, ngay trước mặt bao người, ta hôn Hạ Vân Chu một cái.
Y đỏ bừng đến tận vành tai, lắp bắp: "Sao… sao vậy?"
Ta lại hôn y thêm một cái: "Tuyên bố chủ quyền, nói cho người khác biết huynh là của ta."
"Và chỉ có thể là của ta."
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận