Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA VỐN LÀ NỮ CHÍNH

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-15 13:06:31
Thật ra, dạo gần đây, từ những dòng bình luận kia, ta đã đoán ra một số chuyện.
Thế giới ta đang sống vốn là một quyển tu tiên văn. Ta là nữ chính gốc, thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm, được nhiều nam tử cường đại yêu mến, cùng họ dây dưa tình sâu nghĩa nặng.
Còn Lục Thanh La là nữ phụ xuyên sách, mang trong mình hệ thống khí vận, nhờ đạp ta xuống mà đoạt lấy khí vận, cướp hết mọi thứ của ta. Đây cũng chính là điểm “sảng” của câu chuyện.
Ta từng nghĩ, chỉ cần trọng sinh, ta có thể nghịch thiên cải mệnh.
Thậm chí từng mơ tưởng sẽ nói hết sự thật cho sư tôn, cùng người xoay chuyển cục diện, đổi hướng số phận.
Nhưng nay nhìn lại, ngay cả khi nào vị sư tôn vô tình vô dục kia động lòng với Lục Thanh La, ta cũng chẳng hề hay biết.
Thì ra, dù có trở lại kiếp này, mọi thứ vẫn chẳng thể đổi thay.
Đã vậy… ta liền rời khỏi bàn cờ.
Ngẩng đầu nhìn người từng là ta kính trọng nhất, ta chậm rãi mở lời:
“Sư tôn, ta muốn rời tông môn.”
Tạ Vô Uyên khựng lại tay cầm chén trà: “Vì sao?”
Ta mỉm cười: “Bao năm nay, ta cẩn trọng gánh vác vị trí đại sư tỷ, truyền đạo cho sư đệ sư muội, giải đáp tu tập, tất cả đều vì trách nhiệm của đại sư tỷ, chứ không phải ý nguyện của Tạ Quân Nghi này.”
“Sư tôn, bao năm qua ta khổ luyện, mục đích vốn là xuống núi trừ yêu diệt ma, cứu khổ cứu nạn, chứ không phải khoác lốt tu sĩ mà đứng cao cao tại thượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=4]

Tâm nguyện ấy, chưa từng thay đổi.”
Kiếp này, ta sẽ sống vì chính mình.
Vậy nên, quyền thế, địa vị, tình ái… những thứ vốn chẳng đáng giá, Lục Thanh La muốn thì cứ việc lấy.
5
Tạ Vô Uyên biết ta đã quyết ý, cuối cùng cũng đồng ý để ta rời đi.
Là đại đệ tử của Huyền Thiên Tông, chuyện vặt ta cần xử lý vẫn còn không ít nên ngày xuất tông theo dự ban đầu đã bị hoãn lại đến đầu tháng sau.
Chuyện này, ta không định nói với bất kỳ ai, ngoại trừ Mặc Tuần.
Năm xưa, chúng ta từng hẹn ước, ta làm đại sư tỷ, hắn làm đại sư huynh, chúng ta cùng nhau bảo vệ Huyền Thiên Tông đến bạc đầu.
Giờ lại là ta phá vỡ lời hẹn trước.
Về tình về lý, ta đều phải chờ hắn đi du lịch trở về, đích thân nói lời xin lỗi.
Ngày Mặc Tuần trở về, ta canh chuẩn thời gian, từ sớm đã đợi trước cổng tông môn.
Trong đầu đang cân nhắc cách mở lời thì tiếng cười như chuông bạc theo gió vọng đến, cắt ngang suy nghĩ của ta.
Nhìn kỹ, nơi chân núi không xa, Mặc Tuần tay trái cầm kiếm, trên vai lại vắt một thiếu nữ áo đỏ.
“Tự ý rời tông môn, cậy mạnh đánh yêu mà bị thương, muội nói xem nếu ta bẩm với sư tôn, người sẽ phạt muội thế nào?”
Giọng hắn mang ý cười, nhưng lời uy hiếp lại giống trêu chọc hơn.
Lục Thanh La đỏ mặt, giơ nắm đấm đánh hắn: “Huynh dám! Rõ ràng muội vì cứu sư huynh mới bị thương, huynh dám mách lẻo là toi đời đó!”
“Cầu người mà cái thái độ này sao? Vậy ta phải đi nói với sư tôn thôi.”
Hai người vừa đùa vừa cười, trước mắt ta lại hiện ra từng hàng chữ:
【Ngọt quá trời, oan gia vui vẻ chính là đáng xem nhất, ta ủng hộ con gái ta với sư huynh ở bên nhau!】
【Trẻ con mới chọn một, sư tôn và sư huynh đều chiếm được chẳng phải càng tốt sao?】
【Bỏ phiếu cho ‘bánh mỳ kẹp’!】
Còn chưa kịp hiểu “bánh mỳ kẹp” là gì, Mặc Tuần đã đứng trước mặt ta.
“A Nghi, sao muội lại ở đây?” Hắn vội vàng đặt người xuống, giọng có chút rối: “Muội đừng hiểu lầm…”
Ta cắt ngang: “Ta đang đợi huynh. Có chuyện muốn nói.”
Mặc Tuần theo ta đến một nơi vắng người, vội giải thích: “A Nghi, muội đừng hiểu lầm, ta gặp Lục sư muội hoàn toàn là tình cờ.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta tin huynh.”
Thời gian này, ta không quản việc trong tông môn, luyện tập hoàn toàn dựa vào ý thức của từng người nên vốn không biết Lục Thanh La đã xuống núi từ khi nào.
Nàng ta là nữ phụ xuyên sách, lại có hệ thống khí vận hỗ trợ, việc biết hành tung của Mặc Tuần rồi tạo ra một “cuộc tình cờ” gặp hắn vốn chẳng khó.
Nhưng chuyện hoang đường như vậy, nói ra cũng chẳng ai tin nên ta không định nói.
Thế nhưng, nghe ta nói vậy, sắc mặt Mặc Tuần lại càng khó coi.
“Muội tin ta đến vậy sao?”
Giọng hắn rất nhạt, nhưng ta nghe rõ ý chế giễu trong đó.
Ta không hiểu: “Huynh nói vậy là có ý gì?”
Hắn bỗng đè ta lên vách tường: “Ta ôm ấp thân mật với nữ nhân khác, muội cũng không ghen sao?”
Vai đau nhói, ta còn chưa kịp đáp thì bàn tay trên vai đã buông ra.
“Cũng đúng… Một nữ nhân lạnh tâm lạnh máu như muội sao có thể có cảm xúc khác.”
Nói dứt lời, hắn quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Lời từ biệt mắc kẹt nơi cổ họng, ta chỉ có thể nuốt ngược xuống bụng.

Bình Luận

0 Thảo luận