10
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trong phòng thẩm vấn của Huyền Thiên Tông, cả người còn đang mơ màng.
Theo phản xạ, ta tìm kiếm Hạ Vân Chu, nhưng không thấy bóng dáng y đâu.
Trước mắt ta là ba vị tôn thượng của Huyền Thiên Tông, đứng đầu là Tạ Vô Uyên cùng các đại diện được phái tới từ những tông môn khác.
Một lão đầu tóc bạc bước ra, tuyên đọc tội trạng của ta:
"Tạ Quân Nghi, ngươi tự ý giải phong ấn của Yêu Vương, ngươi có biết tội không?"
Ta chẳng hiểu ra sao: "Hoàn toàn hoang đường! Khi nào ta đã giải phong ấn Yêu Vương chứ?"
"Ta sớm đã không còn là đệ tử của tông môn, các người lại tùy tiện trói người theo tông quy mà chẳng phân rõ trắng đen, thật nực cười đến cực điểm!"
"ch.ết đến nơi còn không chịu nhận tội? Ngươi có biết hiện giờ có bao nhiêu bách tính vì hành động sai trái của ngươi mà ch.ết oan uổng không? Theo tông quy, chúng ta sẽ trục xuất linh cốt của ngươi!"
Lão đầu tóc bạc vung tay áo, trong Vô Ảnh Kính liền hiện ra cảnh “ta” mở cơ quan phong ấn của Yêu Vương rồi gi.ết sạch đồng môn chứng kiến.
Cảnh tiếp theo chuyển sang: Yêu Vương xuất thế, hóa ra vô số tiểu yêu gieo họa khắp nơi, đi đến đâu là đất ch.ết đến đó, không một ai sống sót.
Cùng lúc ấy, những dòng chữ đã biến mất suốt một năm nay lại hiện lên trước mắt.
【Mẹ ơi, sức sống của nữ chính cứng cỏi thật đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=8]
Tới giờ mà vẫn chưa ch.ết?】
【Hừ, vốn dĩ đáng ra phải ch.ết rồi mà lại không ch.ết, lần này chắc chắn không thoát.】
【Trận này chắc chắn ch.ết, nữ chính không nhận tội cũng phải nhận.】
Ta khẽ cúi mắt, lúc này còn có gì mà không hiểu nữa.
Theo những gì dòng chữ ấy nói, ta lẽ ra phải ch.ết trong tay Lục Thanh La ở đại hội tông môn lần này.
Nhưng ta không đi theo diễn biến cốt truyện mà rời tông môn từ sớm, khiến nàng ta không thể dựa vào việc hấp thu vận khí từ ta để có tu vi mạnh mẽ, không tham gia thi đấu, cũng không đoạt quán quân.
Thế nhưng, cái ch.ết của ta là tình tiết tất yếu trong nguyên tác nên hệ thống đã giúp nàng ta biến thành bộ dạng của ta, mở phong ấn Yêu Vương, gây loạn thiên hạ rồi đổ hết tội cho ta.
Trớ trêu thay, ta không cách nào biện bạch, vì thời gian và địa điểm đều khớp. Khi Yêu Vương bị giải phong ấn, đúng là ta đã tới khu vực đó để đuổi gi.ết một tiểu yêu.
Ta nửa quỳ dưới đất, qua khe cửa, nhìn thấy Lục Thanh La đứng bên ngoài phòng trục cốt.
Suốt một năm nay không hấp thu vận khí của ta, tu vi của nàng ta không tiến bộ chút nào, thậm chí còn tụt lùi, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn mang theo vẻ kiêu căng từ trên cao nhìn xuống.
Như thể đang nói: Dù ta không hấp thu được vận khí của ngươi thì sao? Ngươi vẫn là kẻ bại dưới tay ta thôi.
Ta cúi mắt, mặc cho cảm giác bất lực tràn ngập nuốt chửng bản thân.
Ta đã làm nhiều đến thế, rõ ràng mọi chuyện đang hướng về phía tốt đẹp, rõ ràng đã thay đổi được điều gì đó… nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi thiên đạo sao?
Có lẽ ta vốn nên sớm nhìn rõ, sức một mình ta không thể chống lại hệ thống vận khí, không thể vượt qua cốt truyện nguyên tác, càng không thể thắng được hào quang của một nữ phụ xuyên sách.
Điều duy nhất khiến ta an ủi là ta không liên lụy tới Hạ Vân Chu.
Điều duy nhất khiến ta tiếc nuối là lần này vẫn chưa kịp nói lời từ biệt với y, chỉ mong y đừng giận ta.
Khi bị khiêng lên đài trục cốt, ta nhắm mắt lại, tâm như nước tĩnh, lặng lẽ chờ đợi nỗi đau xé thịt xương ập đến.
Nhưng cơn đau tưởng tượng chưa kịp giáng xuống thì cửa phòng trục cốt đã bị người hung hăng xông vào.
11
“A Nghi!”
Ánh dương rót tràn căn phòng, thiếu niên áo huyền chạy thẳng về phía ta.
Ta nghẹn giọng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lão giả tóc bạc quát lớn: “Kẻ nào cả gan xông vào?!”
Hạ Vân Chu như chẳng hề nghe thấy mà ôm chặt lấy ta, mu bàn tay khẽ lau giọt lệ: “A Nghi, nàng đột ngột biến mất khiến ta sợ muốn ch.ết. Ta còn tưởng nàng lại bỏ ta mà đi.”
“Nhưng khi nghe tu sĩ nói các đại tông môn đang truy bắt nàng, ta đoán chắc nàng bị bắt nên mới tới cứu.”
Mũi ta cay xè: “Ngốc quá, ngươi không có tu vi, dù có vào được tông môn cũng không đấu lại bọn họ.”
Hạ Vân Chu giơ ngón cái, nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt ta: “Ai nói thế? Ta đã mang theo viện binh.”
Y hơi nghiêng người, ta mới nhìn thấy phía sau y là từng lớp người đông nghìn nghịt.
Những gương mặt quen thuộc ấy chính là bách tính của những thôn làng mà suốt một năm qua ta từng cứu giúp.
Hạ Vân Chu nắm lấy tay ta: “Mọi người nghe nàng gặp nạn, đều nguyện đi theo ta tới đây để đòi lại công bằng cho nàng. A Nghi, những việc thiện nàng làm, ai ai cũng thấy. Chúng ta tin nàng tuyệt đối không phải người thả Yêu Vương.”
Y giúp ta cởi trói tay chân, rồi quay người nhìn thẳng lên đài cao, nơi các vị tôn thượng đang tọa.
“Chư vị tôn thượng trưởng lão, người làm trời biết. A Nghi là người hiền lành, rộng lượng, suốt một năm qua ta cùng nàng đi khắp nơi diệt yêu trừ ma, vì dân trừ hại. Ta lấy tính mạng bảo chứng, nàng tuyệt đối bị oan. Hôm nay nếu các người muốn trục xuất linh cốt của nàng, thì hãy bước qua xác ta trước.”
Ngay sau đó, vô số tiếng đồng thanh vang lên: “Tạ tiên tử nhất định bị oan! Nàng là người tốt, sao có thể làm chuyện hại trời diệt lý?”
“Đúng vậy! Chúng ta tin Yêu Vương không phải do nàng thả, chắc chắn có kẻ cố ý vu oan!”
Những bách tính đứng ngoài cửa tông môn, đây là lần đầu họ đặt chân tới nơi này. Họ sợ hãi vì cảnh vật xa lạ nhưng vẫn dám bước ra, hết lời biện giải cho ta.
Còn những sư đệ sư muội từng được ta chỉ dạy lại sắc mặt phức tạp. Có lẽ trong số đó vẫn có người tin ta, nhưng chẳng một ai chịu đứng ra nói đỡ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận