Hắn không dám nói tiếp, chỉ sợ lời tiếp theo chẳng phải điều gì hay ho.
Chung Ngôn vung tay áo bỏ đi.
Từ đó, hắn không bao giờ bước chân tới Trích Tinh lâu một lần nào nữa.
Ngược lại, Mục Chiêu lại rất thức thời:
“Điện hạ, sao người không để ta chơi cùng?”
Ta liếc qua chiếc xe lăn dưới thân hắn:
“Ngươi nửa người bất toại, ta mang ngươi theo thế nào đây?”
Mục Chiêu khẽ cười, phất tay cho đám nam sủng lui xuống, rồi đường hoàng đứng dậy từ xe lăn, áp sát ta nơi góc tường, c/ắ/n nhẹ vào tai ta, giọng khàn khàn:
“Điện hạ, hãy chơi như thế này.”
Rồi hắn nắm lấy tay ta, đưa khắp nơi sờ soạng loạn xạ.
Ta đỏ bừng cả mặt.
Mục Chiêu thì thầm: “Điện hạ, bên ngoài có một con chuột không biết an phận.”
Ta liếc ra ngoài.
Trong số nam sủng kia, quả thực có gian tế do phụ hoàng cài vào.
Khóe môi ta cong lên: “G/i/ế/c hắn.”
Mục Chiêu rút cây trâm trên đầu, tóc dài xõa xuống, vung tay ném ra.
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ta cúi xuống nhìn, cây trâm của Mục Chiêu cắm sâu vào thái dương tên gian tế.
Ta quay đầu lại, thật lòng tán thưởng người đang tựa vào khung cửa: “Thủ pháp không tệ.”
Khóe mắt Mục Chiêu ánh lên vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc cho cây trâm đẹp của ta.”
13
Phụ hoàng đổ bệnh, hạ chiếu lệnh cho Triệu Duật giám quốc.
Mẫu hậu liền điều động Thanh Y Vệ một cách trắng trợn.
Ta hiểu, e là người đã không thể ngồi yên được nữa rồi.
Ta cầm trong tay nửa tấm còn lại của lệnh bài Thanh Y Vệ, ngồi trên mái Trích Tinh lâu, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Dưới màn đêm, phía xa một dòng lửa đỏ rực như rồng lượn đang dần tiến vào Kinh thành.
Ta biết, đó là quân Triệu gia.
Bọn họ liệt kê đủ loại tội trạng năm xưa của Thái tử và Việt Quý phi, nào là tham ô nhận hối lộ, mưu hại dân lành, làm loạn quốc pháp, mưu đồ đoạt vị. Trong tay nắm giữ phượng dụ của mẫu hậu, dưới ngọn cờ ‘Trừ gian thần, phò minh chủ’ họ tiến thẳng vào Kinh thành.
Không ai dám ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=8]
Bởi lẽ tất cả binh lính canh gác tại các cửa ải đã bị Thanh Y Vệ giết sạch.
Ta cởi bỏ xiêm y, khoác lên người áo tang, sau cùng lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm.
Mẫu thân.
Người xem đi.
Ta vẫn tin tưởng vào cái thế giới nam nữ bình đẳng mà người từng nói, và thế giới ấy, sẽ do chính tay ta tạo dựng nên.
Đêm ấy, hoàng thành bị bao vây.
Triệu Duật bị bắt sống.
Việt Quý phi bị mẫu hậu hạ lệnh kéo ra khỏi tẩm điện.
Bị kéo đi cùng còn có một thị vệ.
Hai người, một kẻ để trần nửa thân trên, một kẻ lại lộ nửa thân dưới.
Việt Quý phi lấy hai tay che lấy thân mình, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào mẫu hậu, vẫn ngỡ rằng người khiến bà ta sợ hãi là mẫu thân ta:
“Ngươi... ngươi trở lại rồi! Ngươi... sao có thể...”
Mẫu hậu vung tay tát một cái thật mạnh: “Tiện nhân! Đừng có nhắc đến ả yêu nữ ấy trước mặt bản cung!”
Việt Quý phi kinh hoảng:
“Không... ngươi không phải nàng ta! Nhưng nếu không phải, thì làm sao ngươi lại có được... có được năng lực như thế?”
“Trước kia ngươi dựa vào việc bản thân được sủng ái, đã sỉ nhục ta bao nhiêu lần?
Ta gần như phải nghiến răng nuốt lệ chịu đựng từng chút một!
Người đời đều nói ta nhu nhược, nhưng có ai trời sinh đã yếu mềm?
Không phải là bị tiện nhân ngươi ép đến như thế này sao?”
Mẫu hậu lạnh lùng cười, sai người kéo Việt Quý phi và tên thị vệ kia đến trước long sàng của phụ hoàng:
“Bản cung muốn để bệ hạ tự mình nhìn rõ, nữ nhân mà ngài ngày đêm sủng ái, rốt cuộc là hạng người gì!”
Việt Quý phi quỳ rạp dưới chân long sàng, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa.
Phụ hoàng tức giận đến trợn trắng mắt, đầu óc mù mịt.
Cuối cùng chỉ còn có thể run run chỉ tay về phía mẫu hậu và Việt Quý phi:
“Tốt... tốt... tốt...”
Ta đứng ngoài cửa, trông thấy người sắc mặt xám trắng vì nghẹn mà chẳng thốt nên lời.
Ta khẽ mỉm cười.
Từng bước đi đến trước giường: “Phụ hoàng, đi thong thả…”
Phụ hoàng trợn to mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào ta:
“Ngươi... ngươi…”
Như ánh sáng lóe lên trước khi tắt hẳn, người đập mạnh tay lên giường, nhưng cả trong lẫn ngoài cung giờ đây đều không còn là người của phụ hoàng nữa.
Giống hệt như ngày mẫu thân ta mất trong cung Phượng Tảo, khắp nơi đều là người của phụ hoàng.
Cuối cùng, đôi tay đang vùng vẫy cũng dần buông xuôi.
Tắt thở qua đời.
Mẫu hậu vui mừng kéo Triệu Lâm - đứa bé mới mười hai tuổi, ra lệnh cho mọi người bái lạy tân đế.
Việt Quý phi vẫn không ngừng mắng chửi: “Hoàng hậu! Ngươi mưu triều soán vị! Là loạn thần tặc tử!”
Mẫu hậu giật lấy đ/a/o trong tay Thanh Y Vệ, một nhát đ/â/m c/h/ế/c Việt Qúy phi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận