Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt cúi đầu.
Mẫu hậu nhìn lướt qua ta:
“Triệu Xu Ngọc, sao ngươi không quỳ?”
Ta xoay xoay lệnh bài Thanh Y Vệ trong tay:
“Mẫu hậu, Việt Quý phi làm loạn hậu cung là thật, nhưng người mưu hại phụ hoàng cũng là thật.
Người bảo ta làm sao có thể bái lạy một loạn thần tặc tử đã s/á/t h/ạ/i phụ hoàng?”
14
Thân hình mẫu hậu khẽ lảo đảo, ánh mắt dừng lại ở tấm lệnh bài Thanh Y Vệ trong tay ta.
Bà cũng lấy ra lệnh bài của chính mình.
“Không cần nhìn nữa, lệnh bài này không phải giả.”
Mẫu hậu cười lạnh: “Thanh Y Vệ chỉ nghe lệnh của Lệnh chủ.
Người đâu, bắt lấy kẻ nói nhăng nói cuội Triệu Xu Ngọc!”
Lời vừa dứt, cả điện đường lặng như tờ.
Ta giơ cao lệnh bài: “Lệnh chủ Thanh Y Vệ ở đây! Hoàng hậu cấu kết cùng Triệu Lâm giết vua, Thanh Y Vệ nghe lệnh, bắt lấy phản tặc, sinh tử bất luận!”
Vừa dứt lời, mẫu hậu và Triệu Lâm đã bị bao vây chặt chẽ.
“Thưa mẫu hậu, lệnh bài này được chia làm hai nửa, mảnh trong tay nhi thần mới là Lệnh chủ.”
Triệu Lâm run rẩy khóc lớn, ôm chặt lấy mẫu hậu.
Mẫu hậu ôm lấy nó vào lòng, giận dữ quát:
“Triệu Xu Ngọc! Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn giết ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=9]
Cữu cữu ngươi đang ở bên ngoài điện, còn nắm giữ binh quyền trong tay, ngươi tưởng ông ấy sẽ giúp ngươi?”
Ta liếc mắt nhìn ra ngoài điện:
“Người đừng quên, binh quyền Triệu gia làm sao mà có được.
Năm xưa Mục gia nắm giữ binh quyền, bị Thái tổ nghi kỵ, chủ động giao lại binh phù, chuyển giao cho cữu cữu ta vốn là văn thần…
Triệu gia quân, vốn nên mang họ Mục.”
Vừa dứt lời, bên ngoài điện vang lên tiếng của Mục Chiêu:
“Điện hạ, phản tặc Triệu thị đã bị bắt giữ.”
Mẫu hậu hoàn toàn ngây người.
“Ngươi và Mục Chiêu không phải là…
Mục Chiêu hắn không phải bị…”
“Ta và Mục Chiêu bất hòa?"
Ta bật cười:
“Cuộc hôn nhân này, là ta dốc lòng cầu xin mà có, sao có thể bất hòa?
Hay hắn là phế nhân? Sắp chết? Tất cả đều là lời dối trá cả.
Phụ hoàng chính vì sợ Mục gia khôi phục binh quyền, mới hạ độc con trai duy nhất của Mục Quốc công, độc ấy đã được mẫu thân ta giải trừ.
Ồ ~ không phải đang nói người đâu.”
Mẫu hậu ngồi phịch xuống đất.
Bà giận dữ quát lớn:
“Ngay cả mẫu hậu và cữu cữu của ngươi mà ngươi cũng tính kế! Nữ nhân kia rốt cuộc đã cho ngươi uống canh mê hồn gì?!”
Ta ngồi xổm xuống:
“Mẫu hậu, ta từng nghĩ rằng, dù là vì mẫu thân, giữa chúng ta không thể thân thiết, nhưng ít nhất… ít nhất cũng là người đã sinh ra ta.
Về sau ta mới hiểu, đâu chỉ là không thể thân thiết, người căn bản xem ta là cái gai trong mắt.
Người nói bà ấy cho ta uống canh mê hồn, vậy ta muốn hỏi mẫu hậu, còn người thì sao? Người đã uống phải canh mê hồn gì?”
Hai mắt mẫu hậu rưng rưng:
“Ngươi gọi kẻ khác là mẫu thân, nàng ta yêu thương ngươi, cưng chiều ngươi, nàng ta có năng lực, được người người ngưỡng mộ…
Vậy bảo ta làm sao có thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng, mà cùng ngươi sống chan hòa, mẫu từ tử hiếu?
Hơn nữa… ngươi cuối cùng thì vẫn chỉ là một nữ nhân.”
Ta đứng dậy, cất giọng rõ ràng:
“Vậy thì ta – nữ nhân này – sẽ trở thành Hoàng đế cho người xem!
Không chỉ ta làm Hoàng đế, mà còn muốn để nữ nhân làm quan, làm tướng quân, làm thương nhân.
Ta muốn để cả thiên hạ đều biết, không có nghề nào sinh ra chỉ để dành cho nam nhân!
Ta muốn nam nữ bình đẳng, thiên hạ đại đồng!”
Mẫu hậu cười lạnh:
“Ngươi thật đúng là kẻ nằm mơ giữa ban ngày. Với dáng vẻ này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác lật đổ!”
15
Mẫu hậu nói không sai.
Nhưng ta đâu phải đơn thân độc mã.
Năm Cảnh Bình thứ ba, Triều Dương Công chúa tru di nghịch đảng, đăng cơ xưng đế, đổi quốc hiệu thành Đại Hòa.
Ta khôi phục nữ học, mở nữ khoa cử.
Tại Kinh thành, lấy danh nghĩa triều đình lập học viện cho nữ tử.
Tại thôn dã, mượn danh thương hiệu mở học đường, nhập học không cần nộp bạc, mỗi tháng còn được trợ cấp về nhà.
Những nữ tử ấy, tương lai sẽ làm quan, buôn bán, tiến vào các ngành nghề khác.
Các nàng sẽ dùng chính sức mình, cùng ta, thực hiện lý tưởng ấy.
Cho dù đời này vẫn chưa thể thành, nhưng mà…
Kẻ đã từng thấy ánh sáng, sao có thể cam lòng sống mãi trong bóng tối?
Dù có rơi lại vào bóng tối, cũng sẽ như thiêu thân lao về phía ánh sáng.
Giống như ta vậy.
Người đầu tiên thắp sáng lòng ta, chính là mẫu thân.
Năm Đại Hòa thứ ba, Mục Chiêu tự nguyện giao trả binh quyền.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận