Giang hồ các tông môn có một quy ước ngầm: tu sĩ có thể diệt yêu trừ ma, vì dân trừ hại nhưng tuyệt đối không được ra tay với dân lành vô tội.
Tạ Vô Uyên đương nhiên cũng nhớ tới điều này, lạnh giọng quát ra ngoài: “Ai cho lũ phàm nhân này vào tông môn?”
Nghe vậy, Hạ Vân Chu bật cười khinh miệt: “Chẳng cần ai cho vào, chúng ta tự xông vào thôi. Mà đám rác rưởi canh cổng ngay cả phàm nhân cũng chặn không nổi thì Huyền Thiên Tông các người cũng chẳng ra gì.”
Tạ Vô Uyên trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi muốn thế nào?”
“Cho ta ba ngày. Ba ngày sau, ta sẽ đưa ra bằng chứng chứng minh A Nghi trong sạch.”
12
Huyền Thiên Tông xưa nay luôn coi trọng danh tiếng, dưới áp lực từ lời kêu gọi của vô số bách tính, ta bị tạm giam vào địa lao, còn Hạ Vân Chu thì thay ta tranh thủ được ba ngày để thu thập chứng cứ.
Ta hỏi y có cách gì không, y không đáp, chỉ mỉm cười trấn an: "Yên tâm đi, A Nghi, có ta ở đây, sẽ không để nàng gặp chuyện đâu."
Mỗi ngày, trừ mấy canh giờ ra ngoài, thời gian còn lại Hạ Vân Chu đều ở địa lao bầu bạn với ta.
Không biết vì sao, thấy y kiên định như vậy, lòng ta lại dấy lên một nỗi bất an khó tả.
Là nữ chính trong sách, cho dù sống lại một đời, ta vẫn không thể xoay chuyển được hướng đi của câu chuyện.
Hạ Vân Chu thân là phàm nhân, y còn có thể làm được gì chứ?
Có lẽ… chỉ là muốn cố gắng kéo dài cho ta thêm vài ngày mà thôi.
Ta tự an ủi mình như thế, nhưng nỗi bất an trong lòng chẳng hề giảm bớt.
Trong khoảng thời gian chàng ra ngoài, Lộ Chiêu Trạm và Mặc Tuần từng tới tìm ta.
"Sư tỷ, hay là tỷ nhận đi… Linh cốt một khi bị lấy ra, tỷ sẽ vĩnh viễn không thể tu luyện nữa!" Lộ Chiêu Trạm ngồi xổm trước cửa lao, giọng lộ rõ sự sốt ruột và bất lực.
Ta ngẩng mắt nhìn hắn, chỉ thấy chua chát châm biếm: "Nhận tội? Nhận cái gì? Việc ta chưa từng làm, mắc gì bắt ta nhận?"
"Nhưng chứng cứ rành rành kia mà!" Lộ Chiêu Trạm gấp đến mức dậm chân" Ấn của Yêu Vương chính là giải phong từ người tỷ, mọi người đều thấy rõ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=9]
Nếu tỷ không nhận tội, tông môn cũng không thể giữ tỷ được!"
Ta như nghe thấy chuyện cười thiên hạ: "Giữ ta? Họ khi nào từng nghĩ giữ ta? Chẳng qua là sợ ta làm liên lụy danh tiếng tông môn mà thôi."
Mặc Tuần vẻ mặt phức tạp: "A Nghi, ta biết muội kiêu ngạo, nhưng lần này thật sự khác, chỉ cần muội nhận tội, tông môn sẽ tìm cách giảm nhẹ hình phạt, cần gì cố chấp thế?"
"Đủ rồi, đừng gọi ta như vậy nữa, ta thấy ghê tởm."
Ta không chút nể tình cắt ngang, phơi bày sự giả dối ấy: "Không phải ta cố chấp, mà là các người quá hèn nhát."
"Miệng thì nói là vì ta tốt, nhưng đã từng có ai tin ta một lần chưa? Đã từng có ai đứng về phía ta chưa?"
Những người đồng môn kề vai sát cánh mấy chục năm, vậy mà chẳng bằng bách tính chỉ gặp ta đúng một lần.
Thật khiến lòng người lạnh lẽo.
Ta khép mắt, không buồn để ý đến bọn họ nữa.
13
Ba ngày kỳ hạn thoắt cái đã trôi qua, ta lại bị áp giải lên đài trục cốt.
Toàn bộ người của Huyền Thiên Tông đều có mặt.
Tạ Vô Uyên đứng đầu các tôn thượng của tông môn, quay sang hỏi Hạ Vân Chu: "Chứng cứ đâu?"
Hạ Vân Chu không đáp ngay, mà trước tiên khẽ xoa tóc ta như để trấn an.
"Trong túi có kẹo mật nàng thích ăn, ta làm rất nhiều, đủ cho nàng ăn lâu lắm."
Ta không hiểu vì sao y lại nói vậy, chỉ thấy nỗi bất an trong lòng dâng lên đến cực điểm.
Ta muốn nắm lấy tay y, nhưng lại chạm vào khoảng không.
Hạ Vân Chu đã xoay người đi, tháo xuống chiếc linh linh bên hông, lắc khẽ. Trên không trung lập tức hiện ra những phù văn mờ nhạt, cuối cùng, ở chỗ hạ bút lại in một dấu tay đỏ như máu.
"Lấy thọ mệnh của ta, đổi lấy chân tướng giữa trời đất."
Lời vừa dứt, đám người lập tức xôn xao:
"Là Lệnh Truy Hồn đã thất truyền từ lâu!"
Lệnh Truy Hồn là pháp chú để người thi triển ký khế ước với hồn người đã khuất, lấy máu làm ước, lấy mạng làm tế, nhờ đó có thể truy hồi ký ức của kẻ đã ch.ết khi còn sống.
Ta ngồi phịch xuống đất, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
Đúng vậy… bao lâu nay, vì cứu người quá nhiều mà ta thường bị oan hồn vây quanh, ăn ngủ bất an đã thành chuyện thường. Thế nhưng, mỗi lần Hạ Vân Chu làm pháp, ta lại thấy tinh thần sảng khoái. Ta vẫn tưởng đó chỉ là pháp an hồn, giúp những vong hồn bám theo ta được yên nghỉ nên đã bỏ qua đôi môi tái nhợt của y, thậm chí còn trêu y về những sợi tóc bạc mới mọc.
Thì ra, y đã dùng chính thọ mệnh của mình để đổi lấy sự bình yên cho ta.
Tim ta đau như dao cắt, chưa từng căm ghét sự ngu muội của bản thân đến vậy.
Nhưng khi muốn ngăn lại, thì mọi sự đã muộn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận