Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:09
Chương 1: Mắc Chửi

[Rốt cuộc em còn định bướng đến bao giờ?]

Bạch Lộ ôm đầu gối ngồi trên bờ cát, đang thẫn thờ nhìn ra những con sóng bọt trắng dập dờn thì điện thoại trong túi bỗng dưng rung lên, một tin nhắn từ số lạ hiện lên.

Lẽ ra cậu nên chỉnh nhỏ âm lượng hệ thống, để âm báo bị tiếng gió và tiếng sóng lấn át.

Đằng này cậu lại đăm chiêu, vừa rút điện thoại ra thì đọc trúng từng dòng chữ ấy.

Vừa mới bình tâm lại chưa được bao lâu, mọi thứ bị phá sạch.

Kẻ nhắn tin ấy chính là bạn trai cũ Nam Nghiên Chu của cậu. Chia tay gần một tháng, cái thằng này cứ mãi âm hồn bất tán, đổi hết số này sang số nọ làm phiền cậu, dù cho chặn bao nhiêu lần vẫn cứ vô dụng.

Để thoát khỏi Nam Nghiên Chu, Bạch Lộ đã từng đổi ba cái SIM, thậm chí dọn hẳn ra nước ngoài, tìm mọi cách che giấu tin tức cá nhân chỉ để cắt đứt quan hệ với người cũ cho thật triệt để.

Nào ngờ mới yên được hai ngày cái của nợ này lại tìm tới.

Bạch Lộ tắt màn hình, hít một hơi thật sâu, rất muốn quăng điện thoại xuống biển.

[Công ty bị em phá thành như thế này vẫn chưa đủ à? Em còn muốn trừng phạt anh kiểu gì nữa?]

[Anh còn phải giải thích bao nhiêu lần nữa? Anh với La Tân chỉ là thừa dịp thì chơi thôi, cho dù cưới cậu ta về, trong lòng anh vẫn chỉ có em.]

[Chỉ cần em nhịn nửa năm là anh sẽ sáp nhập được nhà họ La, đến khi đó Nam Dương Điền Sản sẽ thành đầu tàu ở thủ đô. Bạch Lộ, em cứ nhất quyết phải đẩy chuyện này đến mức đó sao?]

Tin nhắn hiện hết lên một lượt, người bên kia nén nhịn lâu rồi cuối cùng bùng nổ.

Chiếc điện thoại bỏ trên cát rung bần bật, dần dần tiến về phía Bạch Lộ.

Khoảng nửa phút sau, tiếng rung mới bớt dần, Bạch Lộ thấy Nam Nghiên Chu dần khôi phục lý trí.

Quen biết 12 năm, cậu thừa biết hắn là loại người như nào.

[Xin lỗi, anh không có ý trách em.]

[Là anh có lỗi với em.]

[Tiểu Lộ, trở về đi.]

[Mấy ngày không có em, anh sắp điên mất rồi.]

[Anh yêu em.]

Sau khi ổn định lại cảm xúc xong, Bạch Lộ cầm lại điện thoại, đầu ngón tay thao tác như nở hoa, rồi với tốc độ khiến người ta há hốc mồm, cậu gửi đi một loạt câu chửi bằng “blackguy rage” khiến người ta bật cười.

Nam Nghiên Chu mặt dày như tường thành, mấy lần bom quốc hồn quốc túy trước đó hiệu quả nhỏ, lặp lại cũng chẳng hơn gì, tốt hơn là để đối phương tưởng mình gửi nhầm số.

[Who the hell is this tryna hit my texts with that weak-ass shit?]
(* Thằng chóa nào gửi ba cái tào lao làm phiền tin nhắn tao vậy?)

[This nonsense? Quit cloggin’ my phone, you retard!]
(* Ba cái lăng nhăng này có chó nó đọc. Thằng ngu, đừng làm đầy bộ nhớ điện thoại tao.)

[Can’t even type straight? Fuck you, dumb motherfucker!]
(* Đ*o biết gõ chữ sao cho ra hồn à? Cút đi con mẹ nó thằng ngu.)

[This your idea of fun, huh? Harassin' folks with your sorry-ass texts? You need a life, loser. And if I see your face, I'm knockin' your teeth out... Feel me?]
(* Mày thấy thế là vui hả? Xả rác tin nhắn chọc người khác? Đi tìm việc mà làm đi, thằng chó vô dụng. Nếu tao mà gặp được mày, tao sẽ cho mày điếng mồm, hiểu chưa?)

[Send one more, I’ll fuck you up, faggot!]
(* Gửi thêm một lần nữa là tao cho mày chết, mọe thằng đồng tính.)

Gió biển thô ráp xộc vào phổi, thái dương Bạch Lộ đập thình thịch, cảm giác như đang tăng tốc lên 180 dặm/giờ.

Sướng thật, đã thật.

Có một cảm giác khoái trá chẳng khác gì khi năm đó tung cú đấm thẳng vào mặt Nam Nghiên Chu.

Mãi đến khi chửi xong tin cuối cùng, Bạch Lộ mới nhận ra hai ngón cái gõ chữ đang run run.

Có một kiểu người thật chẳng ra gì: mắng chửi thì chính mình lại khóc trước, sung sướng thì chính mình lại run trước. Khổ nỗi, cả hai đều là phản ứng sinh lý, chẳng thể nào kiểm soát được chỉ bằng quyết tâm.

Bạch Lộ gục đầu xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, bắt đầu do dự không biết có nên đi tìm bác sĩ tâm lý không nữa.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng từ sau khi biết Nam Nghiên Chu ngoại tình, tinh thần cậu vẫn luôn ở trong trạng thái bất ổn.

Ban đầu, Bạch Lộ tưởng rằng mình đang quá tức giận, chỉ cần trả thù cho đã cái giận rồi dạy dỗ xong thằng chóa tra nam với bé ba xong là sẽ ổn thôi. Nào ngờ bao lâu trôi qua, bản thân cậu vẫn chứ như thế.

Điện thoại lặng ngắt như tờ, trông chẳng khác nào chết máy.

Xa xa truyền đến vài tiếng chim hải âu kêu to, sải cánh lượn vòng giữa không trung.

Bạch Lộ cào cào cổ mình, ép bản thân dẹp đi ý nghĩ đó.

Cậu không thể nào mở lòng với người lạ, để người ta thản nhiên phân tích từng ngóc ngách trong thế giới tình cảm riêng tư của mình.

Bạch Lộ và Nam Nghiên Chu quen nhau từ thời đi học, cùng lớp suốt từ cấp hai đến cấp ba, dù giáo viên chủ nhiệm có đổi chỗ bao nhiêu lần thì họ vẫn luôn ngồi cạnh nhau.

Lúc đầu Bạch Lộ nghĩ đó là trùng hợp, sau này mới biết nhà Nam Nghiên Chu từng quyên góp cả triệu tệ cho trường học, tất cả cái gọi là “tình cờ” đều do hắn sắp đặt.

Nam Nghiên Chu lớn lên đẹp giai, gia thế tốt, thành tích lại xuất sắc, còn thường dịu dàng giảng bài cho cậu.

Bạch Lộ vốn không ghét cậu bạn học sinh giỏi ấm áp này, dần dà cũng quen với sự đồng hành kia.

Nam Nghiên Chu chăm sóc cậu từng li từng tí, từ sinh hoạt đến học tập, gần như bao trọn mọi mặt.

Đối phương như một bức tường ấm áp, trong suốt những năm tháng thanh xuân đã che chắn cho cậu khỏi mọi phong ba, đồng thời cũng chắn luôn khả năng Bạch Lộ thân thiết với bất kỳ ai khác.

Ngoài Nam Nghiên Chu ra, Bạch Lộ thậm chí chẳng có người bạn nào thân đến mức rủ nhau ra ngoài chơi.

Kỳ thi đại học kết thúc, áp lực trường kỳ tích tụ bấy lâu của học sinh vỡ òa, núi đề đã làm nát bươm bị xé tung, bay lả tả khắp trời.

Và chính trong ngày hôm ấy, Bạch Lộ nhận được lời tỏ tình của Nam Nghiên Chu.

Năm ấy Bạch Lộ mới vừa tròn mười tám. Cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, bị tình cảm nóng bỏng kia làm choáng váng. Đến khi hoàn hồn, đối phương đã áp sát, hôn xuống.

Bạch Lộ ngây ngất như trong mộng, thế giới quay cuồng, tiếng ồn ào của học sinh quanh đó mơ hồ tan thành tiếng vo ve xa xăm.

Nam Nghiên Chu hôn vội vã, như thể tình yêu kìm nén bao lâu nay rốt cuộc tìm được lối thoát, cuồn cuộn mà nhấn chìm cậu.

Nhịp tim dội thẳng vào tai.

Nửa người Bạch Lộ mềm nhũn dưới nụ hôn, mơ màng đáp lại Nam Nghiên Chu, mơ màng chấp nhận tình cảm của hắn.

Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, dường như khi ấy trên đời này chẳng tồn tại lựa chọn nào gọi là “từ chối”.

Bạch Lộ tuổi trẻ mới chớm yêu.

Cậu biết mình thích Nam Nghiên Chu.

Cậu tưởng rằng cảm giác này sẽ kéo dài mãi mãi, rằng đối phương cũng sẽ như vậy.

Ngay cả sáu năm sau, trước khoảnh khắc nhìn thấy bằng chứng ngoại tình của hắn, Bạch Lộ vẫn tin chắc điều đó.

“Chậc, nghĩ lại làm gì cho mệt.”

Cậu dụi mạnh mặt, bị ba chữ [Anh yêu em] thoáng thấy ban nãy làm cho buồn nôn.

Như thể có người nhét vào miệng cậu miếng bánh kem mốc meo, vừa chạm lưỡi đã tan, đến nôn ra cũng chẳng nôn nổi.

Hừ, Nam Nghiên Chu bị cậu dồn đến mức nợ nần mấy trăm tỷ vẫn dai dẳng bám riết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=1]

Vậy là thật lòng si tình hay chỉ muốn dỗ cậu về nước để cứu mạng?

Bạch Lộ cười lạnh, tưởng tượng cảnh Nam Nghiên Chu quần áo tả tơi, co ro ngủ dưới gầm cầu.

Bả vai đột nhiên trĩu xuống, một con hải âu béo múp nghiêng đầu nhìn cậu, ra vẻ muốn xin chút đồ ăn.

Bạch Lộ: …

Cậu xòe tay ra trước mặt nó.

Tính ra, cậu đã chuyển tới thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi đất khách này cũng gần một tuần. Trong thị trấn chẳng có mấy chỗ giải trí, mỗi lần muốn dạo chơi, Bạch Lộ thường ra biển ngồi.

Cậu vốn thích chim, mấy lần trước đều mang bánh mì, nhân lúc chúng sà lại ăn thì tiện tay vuốt ve.

Tiếc là hôm nay lại quên mang.

Con hải âu kêu khẽ vài tiếng, vẫn chưa chịu đi.

Bạch Lộ xoa xoa đầu nó, còn chưa kịp xua đi thì chân trời đã vang lên tiếng loạt xoạt, thêm một đàn nữa bay tới.

Giờ mới chỉ năm giờ sáng, bãi biển chỉ có mình cậu, lũ hải âu có mục tiêu rõ ràng, không có đồ ăn quyết không bỏ cuộc, từng con từng con đáp cả lên người cậu.

Đôi chân co lên, cánh tay chống đỡ, bờ vai gồng cứng, cái đầu cứng đơ…

Bầy hải âu phát ra những tiếng “a a a” chói tai, lông vũ bay tán loạn, vài sợi xám nhạt dính cả lên tóc cậu, chỉ trong chốc lát đã biến Bạch Lộ từ một thiếu niên u ám thành “thổ dân da đỏ” nửa mùa.

Cậu đang chật vật, bỗng nghe sau lưng dốc thoai thoải vang lên một tràng cười sảng khoái.

Quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng, chân gác trên xe đạp, nheo mắt mỉm cười nhìn cậu.

Bạch Lộ mặt không đổi sắc, đứng lên, xua hết bầy hải âu đi.

Khi không muốn bị quấy rầy, gương mặt lạnh băng của cậu có thể dựng lên bức tường vô hình, xóa sạch ý định bắt chuyện của người khác.

Chiêu này xưa nay đều hữu hiệu, duy hôm nay lại mất linh.

Có lẽ khoảng cách hơi xa, đối phương chưa nhìn rõ vẻ lạnh nhạt của cậu, chỉ thấy cặp chân dài khẽ hất đã chống chân chống xuống đất, xoay người xuống xe, dường như muốn bước lại gần.

Bạch Lộ chau mày, thoáng thấy phiền.

Người quá mức hoạt bát thường chẳng biết nhìn sắc mặt, cậu quyết định nhân lúc tên tóc vàng kia chưa kịp tới thì rời đi luôn.

Bầy hải âu đập cánh phành phạch, lùi ra hai bên nhường đường.

Trên đường vòng ven biển, nụ cười của Jean Brook cứng lại, câu chào đã ủ trong cổ họng suốt bao ngày nghẹn lại, nửa chữ cũng không thoát ra.

Hey, thật trùng hợp.

Không ngờ lại gặp được em ở đây.

Hey.

Hey.



Trấn nhỏ này không có nhiều cơ hội phát triển, thanh niên trai tráng đều thích ra ngoài làm việc, những người ở lại phần lớn đều đã có tuổi.

Hàng xóm quanh nơi ở của Bạch Lộ, cơ bản đều là các ông bà chân tay bất tiện.

Trên đường về, mấy cụ già đi dạo mỉm cười nhân hậu với cậu, tiện miệng hỏi han thời tiết rồi quan tâm xem cậu có quen với việc sinh sống ở đây hay chưa.

Bạch Lộ không muốn thất lễ với các cụ, đành gượng gạo đáp vài câu, nhưng bước chân không hề dừng lại.

Khi gặp thoáng qua, không khí thoáng ngượng ngập.

Người nước ngoài rất coi trọng biểu cảm xã giao, chỉ cần nói chuyện là nụ cười liền tươi sáng rạng rỡ, hàm răng trắng phau chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhưng Bạch Lộ lại chẳng cười nổi, chỉ riêng động tác nhếch khóe môi thôi cậu cũng đã thấy mệt mỏi rã rời.

Một cuộc chạm mặt gượng gạo thế này rất dễ khiến tâm trạng sụp xuống. Cậu căng da đầu lắm mới lê được thân mình về đến nhà, rồi dựa lưng vào cửa, ngẩn ngơ nhìn những đường hoa văn trên nền gạch.

“Xin đấy…”

Bạch Lộ khẽ lẩm bẩm.

Ngôi nhà này cũng đã cũ, là một căn nhà một tầng có sân trước nằm ở sâu trong ngõ, cách rất xa con phố thương mại nhộn nhịp nhất trấn nhỏ, đồ đạc bên trong thì hỏng hóc khá nhiều.

Nhưng Bạch Lộ không bận tâm, cậu chỉ muốn có sự yên tĩnh.

Thở ra một hơi, Bạch Lộ kéo hết rèm cửa, ngả người xuống giường ngủ bù.

Không đặt báo thức, bây giờ cậu rất tự do, tỉnh lúc nào cũng chẳng sao.

Ôm thêm cái gối thừa vào lòng, Bạch Lộ chờ cơn buồn ngủ kéo đến.

Ban đầu còn chưa thấy mệt, trong đầu toàn những chuyện vụn vặt lộn xộn, dần dần, mí mắt cũng nặng trĩu.

Trong mơ hồ, hình như chiếc điện thoại đặt bên gối lại khẽ rung.

Xin đấy...

Bạch Lộ khép mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.



“Ục~”

“Ục ục ục~”

Tiếng bụng réo ầm ĩ khiến Bạch Lộ bị đói đến mức tự tỉnh dậy.

Dạo gần đây cậu ăn uống chẳng ra sao, ba bữa gộp một, phần ăn ít ỏi lại còn chia sẻ với lũ hải âu.

Trong phòng tối om, rèm dày che kín chẳng lọt một tia sáng.

Bạch Lộ lần mò lấy điện thoại, nheo mắt mãi mới chịu được ánh sáng màn hình.

21:27.

Như thể có ai ấn nút tua chậm, mí mắt cậu mới dần mở to.

Dãy số ấy khiến Bạch Lộ bỗng dưng hoảng hốt với sự trôi chảy của dòng thời gian.

Sao lại ngủ lâu thế này?

Chẳng lẽ đói quá tụt đường huyết, hôn mê đến tận bây giờ?

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức.

《 Tin nóng! Một nam thanh niên gốc Hoa khỏe mạnh chết đói một cách kỳ lạ trong căn hộ cho thuê ở thị trấn X, nước X!》

《Cách chết mất mặt nhất thế kỷ 21 ra đời! Lười đến mức chết đói, thật kinh hãi!》

《Đại gia chục tỷ sau khi chia tay suy sụp, phẫn uất tự sát, tuyệt thực mà chết!》

Nghĩ đến mấy cái tiêu đề độc miệng trên báo lá cải, lại tưởng tượng cảnh tin tức lan về trong nước, để đôi cẩu nam nam kia tha hồ chế giễu… Bạch Lộ tức đến mắt tóe lửa, nghiến chặt răng, cưỡng ép bản thân gượng dậy bằng ý chí!

Mất mặt đến mức “xuất khẩu chuyển nội tiêu”, cậu chết cũng không nhắm mắt nổi!

Đứng dậy thì đứng dậy rồi, nhưng cơm đâu?

Trong nhà chẳng còn gì để ăn, chỗ cậu ở lại hẻo lánh, siêu thị gần nhất cũng phải đi bộ bốn mươi phút, còn gọi đồ ăn ngoài thì thái độ phục vụ nơi này “từ tốn như Phật”, nhanh nhất cũng phải chờ một tiếng rưỡi.

Huống chi giờ này còn có nhà hàng nào mở cửa nữa chứ?

Bạch Lộ tu liền hai cốc nước, khoác áo ngoài, quyết định đi ra ngoài trước đã.

Nhà hàng xóm đều tắt đèn, chắc đã ngủ rồi. Đường phố yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có mấy con thiêu thân lao vào đèn đường vang lên tiếng bụp bụp nhỏ.

Bạch Lộ men theo hàng cột đèn đơn, hy vọng mình gắng được tới siêu thị 24h kia.

Trấn nhỏ du lịch này phong cảnh đẹp, thích hợp nghỉ dưỡng, nhưng thực sự không thuận tiện để sống.

Có lẽ cậu không nên ở lại đây. Thành phố trung tâm tuy ồn ào nhưng ít nhất còn bắt được taxi…

Bạch Lộ bỗng khựng lại.

Trong làn gió thổi ngược mặt, cậu ngửi thấy mùi đồ ăn.

Chuẩn xác hơn, là mùi mì Ý.

Đáng lẽ đi siêu thị phải rẽ trái, nhưng chưa đến một phần mười giây, Bạch Lộ đã đổi hướng, lần theo mùi hương rẽ phải.

Ước chừng cũng chẳng xa, tầm mười phút đi bộ.

Cậu không nhớ quanh đây có quán ăn nào, nhưng không sao, cho dù là nhà dân thì cậu cũng phải mặt dày gõ cửa.

Chỉ cần tiền trả đủ, đối phương ắt sẽ chia cho cậu chút đồ ăn.

Mùi hương càng lúc càng đậm, giống như có ai bưng cả đĩa chạy trước mặt.

Bạch Lộ chẳng biết lấy đâu ra sức, bước chân ngày một nhanh, cuối cùng ở ngã tư liền thấy một quán ăn nhỏ còn sáng đèn.

Quán ăn không lớn, nhìn bề ngoài chỉ bán đồ mang đi. Ngoài cửa có một tấm bảng hiệu nền đen cao chừng một mét, nét bút dạ phát sáng lưu loát, rõ ràng viết: “Delicious Pasta”.

Đúng thật là bán mì Ý!

“Xin chào? Xin chào!” Bạch Lộ gắng gọi to, chỉ cách vài bước, cậu có thể thấy ông chủ quán đang ngồi tựa trong quầy.

Chắc anh vừa chợp mắt, nghe có người liền bật dậy, đưa tay vuốt mái tóc vàng ngắn, nhanh chóng đứng ra quầy.

“Ừm, hey! Ha ha, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ở đây… Ơ, cậu… Cậu bị sao thế? Trời ơi, sắc mặt cậu… Cậu ốm à?!”

“… Mì…”

“Gì cơ?”

“Làm ơn… Cho tôi một suất… Mì…”

Bình Luận

0 Thảo luận