Chương 11: Dính Người
Bạch Lộ vốn tưởng lời tỏ tình của Jean sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn đảo lộn. Không ngờ chỉ sau một bữa tối, mọi thứ lại trở về như cũ.
Jean vẫn là Jean, anh không ngại ngần thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cũng chẳng hề biểu hiện sự nóng bỏng đến mức khiến người ta lùi bước.
Giống như một khối pha lê trong suốt, sạch sẽ và chân thật đến mức không có gì giấu giếm, đặt thẳng trước mắt Bạch Lộ.
Quả thật, Bạch Lộ không hề cảm thấy áp lực nào khiến cậu khó chịu từ người đàn ông ấy.
Đây chỉ là một trấn nhỏ nơi cậu tạm dừng chân. Chỉ cần muốn, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào, cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với Jean.
Thế nhưng sáng hôm sau, Bạch Lộ vẫn thấy vui vẻ khi nhìn thấy Jean đội nắng đi vào sân trước, mang đến bữa sáng vừa làm xong cho cậu.
Sau khi biết rõ giờ giấc sinh hoạt của Bạch Lộ, Jean đã điều chỉnh thời gian giao đồ ăn, khớp hoàn hảo với đồng hồ sinh học của cậu.
Giao cơm xong, Jean không như tối qua ở lì lại nữa. Anh không bước vào nhà, chỉ tươi cười chào vài câu rồi thản nhiên rời đi.
Bạch Lộ vừa cắn chiếc bánh cuộn gà Mexico, vừa nhìn theo bóng Jean đi khuất ngoài sân.
Đôi khi, sự chừng mực trong cách đối nhân xử thế của Jean thật khiến cậu ngạc nhiên.
Thỉnh thoảng anh sẽ vượt qua giới hạn, nhưng lại luôn biết dừng đúng lúc, để lại cho cậu đủ khoảng không an toàn.
Về sau mối quan hệ này có trở nên phiền phức hay không thì Bạch Lộ chưa dám nói, ít nhất là hiện tại, cậu thấy rất thoải mái.
Trợ lý mới Mike làm việc vô cùng hiệu quả. Đến giữa trưa, một blogger nổi tiếng đầu tiên đã xách điện thoại tới cửa tiệm nhỏ của Jean.
Không có đội quay phim rình rang, cô blogger trông như một du khách đeo ba lô bình thường, đội mũ che nắng, vừa đi vừa quay vlog ghi lại hành trình của mình. Cô nhiệt tình bắt chuyện với Jean, còn bảo anh chào trước ống kính.
Cô ấy mua một phần mì Ý sốt thịt cà chua đặc trưng của quán, rồi mang ra bãi biển, vừa ngắm cảnh vừa ăn.
Tiếng hải âu vang vọng, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng, blogger lấy biển xanh mênh mông làm nền, dựng điện thoại, dang hai tay, nửa quỳ trên cát, cất lên tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng cho món mì ấy.
“This is fire!”
(* Món này đỉnh của chóp!"
“Heavenly!!”
(* Trên cả tuyệt vời!)
“Pure perfection!!!”
(* Hoàn hảo tuyệt đối/ Tuyệt đối điện ảnh!)
Đoạn video vừa buồn cười vừa xấu hổ đến mức khi Bạch Lộ xem lại để duyệt vào buổi chiều, sắc mặt cậu thật sự rất… Khó tả.
Quá kịch tính.
Không hổ là người có tính cách biểu diễn, khả năng thu hút ánh nhìn đúng là số một.
Bạch Lộ hào phóng thanh toán toàn bộ thù lao.
Cậu có thể đoán được lượng tương tác mà video này sẽ mang lại, chỉ có một điều khiến cậu ngạc nhiên, đó là khi biết blogger định đăng lên Twitter, Jean lại mỉm cười đề nghị đối phương làm mờ khuôn mặt mình.
Làm vậy, việc quảng bá hình tượng “đầu bếp điển trai” hẳn sẽ khó hơn, nhưng chỉ cần để lộ dáng người thôi cũng đủ khiến dân mạng tưởng tượng, thậm chí vì sự bí ẩn ấy mà càng tò mò muốn tìm hiểu thêm.
Chỉ là… Jean không hề biết đến kế hoạch phát sóng trực tuyến của cậu, vậy thì tại sao anh lại không muốn lộ mặt?
Ngại? Hay sợ ống kính?
Không giống lắm. Trong video, Jean tỏ ra rất tự nhiên, chào hỏi cũng đầy nhiệt tình.
Vậy thì rốt cuộc là vì sao…
Bạch Lộ chợt nhận ra mình lại đang có thói quen đào sâu vào mấy chuyện không cần thiết.
Cậu lắc đầu, mở LINE ra, định xem Jean có nhắn tin kể gì về chuyện gặp cô du khách hôm nay hay không.
Tin nhắn thì nhiều thật, nhưng toàn những chuyện vặt vãnh, đến cả con ốc sên bò ngang quầy cũng bị anh chụp gửi qua.
Kỳ lạ là trong số đó không hề nhắc đến cô blogger kia.
Chẳng lẽ anh định giữ lại để nói trực tiếp khi gặp?
Bạch Lộ nghĩ Jean có lẽ đang muốn “tích góp” chút chuyện để kể lúc ăn tối, nhưng đến bữa tối hôm đó, người kia lại vẫn không có ý định nhắc đến vụ việc ấy.
Dù Bạch Lộ có hỏi, Jean cũng chỉ trả lời qua loa: “Không tệ.”
Có vẻ… Bình thản đến lạ.
…
Linh cảm của Bạch Lộ quả nhiên đúng, Jean thật sự không quá để tâm đến vấn đề lượng khách.
Các blogger nổi tiếng lần lượt kéo đến, quán mì Ý của Jean làm ăn ngày càng phát đạt, chỉ trong một tuần ngắn ngủi mà du khách tới “check-in” đã xếp hàng dài trước cửa sổ.
Theo lý mà nói, Jean đáng lẽ phải vui mới đúng, nhưng trông anh lại có vẻ mệt mỏi quá độ, mỗi lần Bạch Lộ ghé qua đều bắt gặp anh khẽ thở dài.
“Làm ăn tốt quá nhỉ?” Bạch Lộ mỉm cười hỏi.
Cái đầu đang cúi của Jean bỗng ngẩng lên, trong mái tóc vàng rối bời dường như còn dựng cả lên đôi tai.
“Hey, em đến rồi à! Ha ha, đúng là làm ăn tốt thật! Hôm nay em muốn ăn gì?”
Du khách đang xếp hàng lập tức liếc mắt cảnh giác, đề phòng người quen chen ngang.
“Anh cứ bận đi, tôi đi mua thứ khác cũng được.” Bạch Lộ phất tay, nhường chỗ cho những vị khách khác.
“Đợi đã…”
“Cố lên nhé, tối gặp.”
Những đoạn hội thoại như vậy gần như ngày nào cũng diễn ra.
Quán mì Ý giờ không còn cảnh vắng vẻ tiêu điều, còn Bạch Lộ cũng chẳng đứng nói chuyện với anh ngoài quầy lâu như trước nữa.
Bốn hũ sốt súp của Jean tăng thành tám hũ theo yêu cầu nồng nhiệt của khách rồi lại thành mười hai.
Nhưng dù có chuẩn bị nhiều đến đâu, trước bảy giờ tối cũng đều bán sạch.
Thời gian của Jean dường như bị chia cắt rất chính xác...
Chín giờ sáng, anh sẽ tự mình mang bữa sáng tới Bạch Lộ, hai người sẽ đứng ở cửa nói chuyện dăm ba câu.
Bảy giờ tối, họ cùng nhau ăn tối, kể nhau nghe vài chuyện vui.
Còn lại, thời gian đều dành cho khách hàng nhiệt tình và quán mì nhỏ bé kia.
Jean chưa từng than vãn với Bạch Lộ về sự mệt mỏi trong công việc, cũng chẳng phấn khích vì doanh thu tăng chóng mặt.
Anh giống như một chú chó vàng luôn vui vẻ, luôn có vô vàn chuyện để cười nói.
À không, Jean cũng từng phiền não một chuyện, đó là việc Bạch Lộ không còn đến tìm anh vào giờ ăn trưa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=11]
“Lần sau anh chuẩn bị sẵn phần ăn cho em nhé, đó vốn là suất đặt trước rồi, em chỉ việc mang đi thôi… Họ sẽ thông cảm thôi, em là khách VVVVIP của quán anh cơ mà…”
“Vậy em có thể ghé nhìn anh một chút không? Chỉ một cái liếc thôi, chào một câu cũng được…”
“LINE là LINE, khác nhau chứ.”
Chó lông vàng lẩm bẩm, dùng nĩa chọc miếng thịt tôm đến nát vụn.
Bạch Lộ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tưởng như vậy là Jean sẽ yên tâm, ai ngờ ba ngày sau, anh lại lẩm bẩm khuyên cậu ở nhà nghỉ ngơi.
“Trời nóng mà.”
“Khách đông quá, lại còn đủ loại người…”
“Bọn suốt ngày xin số điện thoại của em tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì đâu… Cứ như bầy ong vò vẽ ấy, đuổi mãi không đi… Còn có cả tên khốn hỏi anh địa chỉ nhà em nữa…”
“Tiểu Lộ à, dạo này thiên hạ lắm kẻ xấu quá, anh sợ bọn họ…”
Lúc thì thế này, lúc thì thế kia.
Bạch Lộ cong ngón tay, gõ mạnh một cái vào trán anh.
Jean bật ra một tiếng “á” ngắn rồi ôm trán, kéo dài giọng đầy khoa trương.
Thiệt tình, con chó lông vàng này, lắm chuyện thật đấy.
…
Nửa tháng sau, trợ lý Mike lần đầu đặt chân đến trấn nhỏ nơi Bạch Lộ đang tạm trú.
Vụ hợp tác với các blogger mạng chỉ là một phần trong ủy thác. Sau khi xác nhận năng lực của Mike, Bạch Lộ giao cho cậu ấy một nhiệm vụ quan trọng hơn: tìm một cố vấn tài chính đáng tin cậy.
Hiện tại, tài sản trong tay Bạch Lộ đã vượt quá trăm tỷ. Con số ấy tăng thêm cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa, nhưng sau sáu năm kinh doanh, Bạch Lộ thật sự không thể làm ra cái chuyện “gửi tiền vào ngân hàng để ăn lãi” được, lãng phí như vậy khác nào phạm tội.
Cậu muốn đầu tư, muốn nhìn số dư trong tài khoản như quả cầu tuyết lăn, ngày càng phình to, một kiểu thỏa mãn kỳ lạ với căn bệnh “nghiện tích trữ” của bản thân.
Kiếm tiền là công việc, còn để tiền sinh ra tiền, đó là thú vui mà cậu rèn được về sau.
Mike đã sắp xếp xong rất nhiều tài liệu, trong đó có cả các bản kế hoạch dự án mà Bạch Lộ đặc biệt quan tâm.
Giao tiếp qua mạng dù sao cũng có giới hạn, vì tôn trọng mức lương cao mà ông chủ trả, Mike tình nguyện tự mình đến đây lo liệu.
Hai người hẹn gặp lúc một giờ chiều, địa điểm làm việc là phòng khách nhà Bạch Lộ.
Khi bước vào căn nhà thuê ấy, ánh nhìn sau tròng kính của Mike thoáng ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Cậu ấy biết ông chủ đến đây để nghỉ dưỡng, nhưng không ngờ điều kiện sinh hoạt lại giản dị đến vậy.
Với khối tài sản khổng lồ như thế, dù sống trong phòng tổng thống quanh năm cũng chẳng lạ.
Đúng là… Một ẩn sĩ thật rồi.
Khi làm việc, Bạch Lộ rất tập trung, đặc biệt là khi liên quan đến những khoản tiền lớn, cậu càng thận trọng hơn trong việc xem xét từng kế hoạch.
Đến khi ánh sáng trong phòng dần tối, phải bật đèn lên mới thấy dễ chịu hơn, cậu mới nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến vậy.
Sáu giờ rưỡi tối, ngày hè dài, trời vẫn chỉ vừa chạng vạng.
Bạch Lộ không cảm thấy đói, mấy hôm nay giờ ăn của cậu đều rất đều đặn, nên hiện tại thật sự chưa thèm ăn, nhưng Mike thì khó nói.
Dù đối phương vẫn giữ gương mặt lễ phép, đúng mực trong công việc, Bạch Lộ cũng chẳng nỡ chiếm thêm thời gian nghỉ ngơi của cậu ấy.
Tuy cậu đã thanh toán toàn bộ chi phí ăn ở và đi lại cho Mike, nhưng lần đầu gặp mặt, mời một bữa là điều nên làm.
Dù sao, Mike cũng bay sáu tiếng mới đến được đây, coi như bữa đón gió cũng được.
“Hôm nay đến đây thôi, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Bạch Lộ tắt máy tính, đứng dậy trước.
Mike gật đầu, không từ chối.
Làm trợ lý, điều quan trọng nhất là biết quan sát thái độ, và Mike sớm đã hiểu rõ tính cách ông chủ mới, người này không thích xã giao vô nghĩa, chỉ muốn mọi thứ thẳng thắn, gọn gàng.
Thẳng thắn, rõ ràng… Đó mới là cách hợp ý Bạch Lộ nhất.
Các nhà hàng ngon trong thị trấn đều tập trung quanh quảng trường Saint De Plaza. Bạch Lộ chưa từng chú ý nhiều đến đánh giá của những quán bên đó, định hỏi thử Jean xem.
Cậu lấy điện thoại ra, lập tức sững người khi thấy thông báo LINE hiện 99+ tin chưa đọc.
Nhiều thật.
Từ trước đến nay, mỗi khi rảnh rỗi, Bạch Lộ đều trả lời tin của Jean rất nhanh, hiếm khi để dồn lại, cũng chẳng chú ý mình trò chuyện thường xuyên đến mức nào.
Nhìn thế này mới thấy… Cũng hoành tráng đấy.
Cậu nhanh chóng lướt qua, xác nhận toàn là những tin vặt không quan trọng, định chọn vài tin để đáp lại nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đang do dự, Mike bỗng hỏi bên cạnh: “Cửa hàng phía trước đó, có phải là mục tiêu quảng bá trong đợt phát sóng này không?”
“Ừ, đúng rồi.” Bạch Lộ đã quen với con đường quanh đây, vừa rồi đi theo quán tính, hoàn toàn dựa vào trí nhớ cơ bắp.
Dù sao đây cũng là dự án đầu tiên Mike tiếp nhận, dẫn cậu ấy đến tận nơi xem qua một lần cũng tốt.
“Nhớ giữ bí mật.” Bạch Lộ cất điện thoại, quyết định sẽ vào chào hỏi trực tiếp.
Tin nhắn nhiều đến mức nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
“Vâng.” Mike ghi nhớ kỹ lời dặn.
Ông chủ từng nói không muốn để Jean biết người đứng sau giúp đỡ là mình, xem ra cũng chẳng muốn để lộ thân phận thật của một người giàu có.
Mike nghĩ kỹ rồi nhận ra, so với danh xưng “trợ lý”, có lẽ “bạn bè” mới là cách gọi phù hợp hơn.
Bạch Lộ đồng ý.
Còn khoảng nửa tiếng nữa quán mới đóng cửa, mà trước quầy vẫn còn bảy, tám người đang rướn cổ xếp hàng.
Jean cùng lúc vận hành hai nồi nấu, động tác thuần thục, hiệu quả gấp đôi. Giữa lúc bận rộn, anh bỗng như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lộ.
Nụ cười vui mừng vừa nở nơi khóe môi bỗng đông cứng lại.
Jean dừng tay đang đảo mì, ánh mắt chậm rãi lướt qua lại giữa Bạch Lộ và Mike.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận