Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:55:03
Chương 10: Vi Diệu

Trái tim Bạch Lộ chậm rãi thắt lại, càng lúc càng siết chặt, rồi đột nhiên trong khoảnh khắc nào đó lại đột nhiên lơi ra.

“Ngồi đi.” Cậu chia sẵn dụng cụ ăn uống cho đối phương.

Jean không ngờ Bạch Lộ chỉ hoảng loạn trong chốc lát.

Tình cảm khi nảy mầm có thể yên lặng mà đến, nhưng khi yêu thương bùng phát thì ắt phải nồng cháy, mãnh liệt.

Lời tỏ tình càng là sự bốc đồng sau khi adrenaline dâng trào, liều lĩnh, chẳng màng hậu quả.

Chỉ cần Bạch Lộ có chút cảm tình với anh, khi đột nhiên nhận được tín hiệu mãnh liệt đến thế, ắt hẳn cậu sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Có lẽ anh thật sự từng khơi dậy được một gợn sóng nhỏ, nhưng dao động ấy quá yếu, còn chưa kịp lan ra mấy vòng đã nhạt nhòa tan biến.

Jean như bị một tảng đá nặng nề nghiền qua từ đầu đến chân, không tiếng động mà đau đớn thấu tận xương tủy.

Trước khi nghe được câu trả lời, anh đã biết rõ kết cục rồi.

Thấy đối phương thần sắc mờ mịt ngồi xuống đối diện, Bạch Lộ đan hai tay lại, chậm rãi mở miệng: “Jean, tôi vừa mới kết thúc một mối tình tệ hại. Tôi và anh ta quen biết mười hai năm, sống chung sáu năm, trong quãng thời gian ấy gần như đã dốc hết tâm sức.”

“Anh ta ngoại tình. Cú sốc đó quá lớn, tôi chuyển đến đây là để tìm một nơi yên tĩnh tự chữa lành.”

“Jean, tôi rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta, cũng rất cảm kích vì tình cảm anh dành cho tôi, nhưng xin lỗi, tôi không thể cho anh câu trả lời mà anh mong đợi.”

“Về sau... Tôi thật sự cũng không có ý định bắt đầu thêm mối quan hệ nào nữa.”

“Xin lỗi.”

Bạch Lộ nói rất kỹ, từng câu đều cẩn trọng lựa lời, chỉ sợ làm tổn thương đối phương.

Jean khác hẳn với những người ngoài đường từng bạo dạn bắt chuyện, Bạch Lộ không nỡ dùng một câu “không hứng thú” qua loa để gạt đi.

Có những chuyện nói rõ sẽ tốt hơn, thẳng thắn với nhau, không cần che giấu thêm gì nữa.

Chỉ là…

Mãi đến lúc này Bạch Lộ mới nhận ra, những chuyện riêng tư mà đến cả bác sĩ tâm lý cậu còn khó lòng thổ lộ lại có thể nói ra trước mặt Jean.

Cảm giác tội lỗi vì đã từng lợi dụng Jean để lấp đầy nỗi cô đơn cũng vơi bớt đôi phần khiến cậu nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Jean là một người tốt, xứng đáng với một mối tình thuần khiết hơn, khắc cốt ghi tâm hơn.

Đừng phí hoài tình cảm ấy cho cậu nữa.

Bữa tối này e rằng không thể tiếp tục.

Jean sẽ bỏ đi ngay bây giờ chăng?

Gương mặt anh ẩn trong vùng tối của ngọn đèn trần, khó đoán, hơi thở mỏng nhẹ, không rõ là đang tỉnh hay đã rơi vào khoảng trống mông lung nào đó.

Bạch Lộ bắt đầu thấy bất an.

Cậu muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại sợ khiến mọi thứ càng tệ hơn.

Không khí khẽ dao động, Jean điều chỉnh tư thế ngồi, đường nét điển trai đột nhiên thoát khỏi bóng tối, sắc sảo mà rõ ràng đập vào tầm mắt.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=10]


Nhịp tim như khựng lại một nhịp.

Bạch Lộ chưa từng nhìn Jean kỹ đến vậy, trong một bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.

“Cảm ơn em vì đã nói với anh tất cả những điều này.” Jean khẽ nói, đôi mắt xanh biếc như ngọc thạch ngâm trong làn nước ấm.

Sương mù tan đi, chỉ còn lại sắc dịu dàng lặng lẽ đọng lại nơi đáy mắt.

Nói dứt lời, Jean khẽ cười.

Khác hẳn nụ cười tươi sáng thường ngày, nụ cười ấy giờ đây giống như một tia sáng không chịu tắt, cố chấp mà yên lặng.

Ở trong đem khuya không một bóng người, nó bướng bỉnh mà lại trầm tĩnh đứng vững.

Đợi chờ.

“Anh…” Bạch Lộ có hơi lúng túng.

Phản ứng của Jean hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Trong tất cả những phương án đối phó vừa lướt qua đầu, không có cái nào thật sự thích hợp với tình huống này.

“Anh không muốn khiến em cảm thấy áp lực, cũng sẽ không làm gì khiến em khó chịu. Anh chỉ là… Muốn tiếp tục được xuất hiện trong cuộc sống của em thôi.”

Jean cầm nĩa, khẽ khuấy mấy lát nấm mềm trong đĩa mì Ý.

“Cho dù chỉ là bạn bè, anh cũng muốn có sự giao thoa với em.”

“Anh biết, lời tỏ tình ban nãy thật đường đột. Nhưng anh không muốn trở thành một kẻ hèn hạ mang tâm tư tiếp cận em mà lại giả vờ như không có gì.”

“Vì thế… Chúng ta có thể quay lại như trước được không? Cùng ăn cơm, cùng đi dạo, khi rảnh thì nhắn LINE cho nhau, nếu em hứng thú, có thể vào xem rồi bấm thích bài đăng của anh.”

Khóe môi Bạch Lộ hơi cong lên.

“À đúng rồi, còn một chuyện anh nhất định phải nói ra, khụ khụ!” Jean nắm tay, che miệng ho nhẹ, ra vẻ nghiêm túc: “Em có để ý đến ảnh đại diện của anh không?”

“Ừ, sao thế?” Giọng Bạch Lộ dần thoải mái hơn.

“Thật ra là anh mới đổi đấy. Còn cố tình tạo dáng để khoe dáng người một chút, dụ em chú ý, thậm chí còn để lộ cả cơ ngực.” Jean tung ra một quả bom.

“Cái gì?!” Bạch Lộ không kìm được mà bật thốt lên, âm lượng vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Ha ha.” Jean bật cười, nụ cười nghịch ngợm, giống hệt một chú… À không, một con chó lớn đang cố tỏ ra láu cá: “Anh chỉ nghĩ, nếu em nhìn ảnh đẹp trai của anh mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh thôi.”

Bạch Lộ đưa tay che nửa mặt, vai khẽ run.

Chuyện như vậy… Có thể nói thẳng ra sao?!

Trời ạ, mặt dày thật đấy.

Tại sao lại là cậu thấy ngượng cơ chứ.

“Lộ cơ ngực hả, ừm… Đúng là kế hoạch không tệ, làm tốt lắm.” Bạch Lộ bất lực gật đầu.

“Còn nữa, thật ra anh chẳng biết cắt cỏ đâu. Hôm qua phải thức đêm học tạm, chỉ muốn khoe mẽ một chút trước mặt em, ai ngờ cái máy đó dở tệ, đúng là mất mặt muốn chết.” Jean vừa nhai mì vừa than thở.

“Ha, nên lúc máy bị trục trặc anh mới hoảng vậy à?” Bạch Lộ múc thìa súp kem, khẽ khuấy.

Mùi vị thật đậm đà.

Bạch Lộ bỗng thấy ngon miệng, bắt đầu ăn thật sự.

“Anh hoảng đến mức không biết mình đang làm gì nữa.” Jean nhắm mắt, lắc đầu phóng đại.

Bạch Lộ vốn rất hiếm khi vừa ăn vừa nói, lại càng ít khi bị chọc cười trong bữa ăn.

Nhưng cứ ở bên Jean, những điều chưa từng xảy ra ấy lại tự nhiên mà xuất hiện.

Uống ngụm nước, nghe anh nói xong lại bị sặc hoặc khẽ phun ra một ít, những tình tiết như thế, nếu kể lại, hệt như mấy cảnh phim hài nhạt nhẽo.

Thế mà Bạch Lộ lại trải qua từng cái một.

Anh không cố tình gây cười, cũng chẳng toan tính khiến ai vui. Niềm vui ấy như tự nhiên trào ra từ lồng ngực, ấm áp như suối nước nóng, chậm rãi lan khắp cơ thể.

Có lẽ, khi mệt mỏi, người ta hút một điếu thuốc hay uống vài ly rượu cũng sẽ thấy nhẹ nhõm như thế.

Nhưng giờ đây, Bạch Lộ lại tỉnh táo lạ thường.

Cậu biết người trước mặt thích mình, biết chính mình vừa từ chối anh, cũng biết tình bạn giữa họ không thể quay lại như trước nữa.

Vậy mà, cậu vẫn ngồi đây, cùng anh ăn tối, trêu đùa, cười nói.

Bạch Lộ tự hỏi, rốt cuộc mình đang làm gì vậy?

Bọn họ hiện tại rốt cuộc là mối quan hệ gì?

Suy nghĩ trong đầu Bạch Lộ cứ mắc kẹt ở đó, nghĩ mãi không thông. Dù sao cũng chẳng ai giục, cậu dứt khoát mặc kệ luôn.

Mì đã ăn hết, vậy mà Jean vẫn chưa chịu đi. Anh nằm lì trên bàn ăn, rên rỉ nói không muốn về.

“Nói đi, rốt cuộc vì sao anh lại thích tôi?” Bạch Lộ giơ chân khẽ đá vào ống chân Jean.

“Ờ~ Ờ~ Nếu anh nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, em tin không?” Jean ngẩng mặt ra khỏi khuỷu tay, cố tình nháy mắt một cách thần bí.

Bạch Lộ hơi ngả người về sau, rõ ràng là không tin.

“Thật đấy, anh không gạt em đâu. Cảm giác ấy giống như… Toàn thế giới bỗng bị nhấn nút tắt tiếng, mọi thứ xung quanh mờ đi như bị làm mờ khung hình, chỉ có đôi mắt của anh như bị thôi miên mà bám theo em di chuyển, giống thế này…”

Jean giơ hai ngón tay lên, làm điệu bộ theo dõi Bạch Lộ qua lại trước mắt, đôi mắt xanh biếc cũng dịch chuyển theo từng nhịp.

“Anh xem phim nhiều quá rồi, còn tự mang theo hiệu ứng quay chậm nữa à?” Bạch Lộ gạt tay anh ra, lắc đầu, đưa ra nhận xét: “Vậy là chỉ mê mỗi cái mặt thôi đúng không?”

“Không chỉ là mặt đâu. Cả dáng người, cách ăn mặc, khí chất, biểu cảm của em, luồng gió khi em bước qua, tần suất rung động của tóc mái, rồi cả hàng mi nữa…”

Jean cố sức mô tả cảm giác ấy, nhưng thấy Bạch Lộ vẫn chưa hiểu, anh đành vung tay trong không khí như vò rối lại, mặt mũi đầy vẻ bất lực.

“Tóm lại, ngay khoảnh khắc đó, anh đã chắc chắn em chính là định mệnh của anh.” Jean kết luận một cách quả quyết.

Bạch Lộ thật sự muốn hiểu đối phương, nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi.

Lần đầu gặp nhau hình như là ở bãi biển thì phải. Khi ấy, trên người cậu toàn là lông hải âu, còn tóc thì cắm cả lông chim.

Vậy là, Jean đã yêu một “thổ dân da đỏ” phiên bản lỗi ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Ừm, được thôi.

Thật trừu tượng.

Không được, cậu vẫn không thể hiểu nổi.

Thật sự rất khó bình luận.

Tác giả có lời muốn nói:

Thổ dân da đỏ: Cho tôi đậu phộng đi [chắp tay]

Bình Luận

0 Thảo luận