Chương 8: Phản Ứng
Vì muốn học cách cắt cỏ, Bạch Lộ đã đặc biệt thay một bộ đồ thể thao có chất vải mỏng màu nhạt, trông trẻ trung như sinh viên đại học.
Jean bảo cậu đứng sau máy cắt cỏ, tay nắm lấy tay đẩy rồi “tách tách” chụp vài tấm ảnh kỷ niệm.
“Có cần khoa trương vậy không?” Bạch Lộ bất đắc dĩ hỏi.
“Cuộc sống cần có chút nghi thức chứ. Ghi lại từng khoảnh khắc, sau này nhìn lại sẽ thấy ý nghĩa lắm.”
Jean nửa quỳ xuống đất, thành thạo đổi nhiều góc chụp khác nhau.
Bạch Lộ hơi không quen. Cậu vốn ít khi chụp ảnh, Nam Nghiên Chu lại càng là kiểu người già dặn sớm, bày tỏ tình cảm bằng cách tặng hoa, tặng quà chứ chưa bao giờ chụp ảnh chung kiểu tình nhân.
Cũng chẳng mấy khi chụp riêng cho cậu.
Sau khi chia tay, Bạch Lộ dọn lại album trong điện thoại mới phát hiện ký ức về hai người hầu như chẳng có mấy tấm ảnh, mà nhiều nhất lại là trong ảnh tốt nghiệp hoặc ảnh chụp tập thể công ty.
Ngày nào cũng gặp nhau, ở trường, ở nhà, ở công ty, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nếp sống của họ quá gấp gáp, chỉ biết nhìn về hiện tại và tương lai, chưa từng nghĩ sau này sẽ phải dựa vào ảnh mà nhớ về một quãng thời gian nào đó.
Jean đang bấm máy thì chợt dừng lại. Anh nhìn thấy Bạch Lộ trong khung hình đang thất thần.
Bạch Lộ thường lộ ra nét mặt như vậy, không phải tức giận, cũng chẳng phải mệt mỏi mà giống như vừa hụt chân xuống một bậc thang, cả người rơi xuống nửa tấc, chạm đến một nơi cũ kỹ chỉ riêng cậu biết.
Jean biết ở nơi ấy vẫn còn đứng một người khác.
“Để tôi dạy cậu dùng.” Jean thu lại cảm xúc trong mắt, giọng nói trở nên sảng khoái.
Bạch Lộ chớp mắt, sự chú ý lại đặt trên người anh.
“Nhìn này, đây là hộp điện, bên dưới là lưỡi cắt, phía sau là túi chứa cỏ. Nút to ở giữa tay cầm là nút khởi động, thanh ngang này có thể điều chỉnh tốc độ.”
“Trước tiên nhấn khởi động, máy sẽ tự chạy về phía trước, không cần dùng sức đẩy, tay cầm chỉ để điều khiển hướng.”
“Độ cao lưỡi cắt tôi đã chỉnh trước rồi. Giờ đang mùa hè, cỏ mọc nhanh nên để lại tầm 5 cm, khi nhiệt độ hạ xuống thì chỉnh còn 3 cm cho gọn mắt.”
Jean hướng dẫn tỉ mỉ từng chi tiết, tự mình đẩy thử một hàng rồi mới đưa máy cho Bạch Lộ.
Vừa thấy Bạch Lộ định khởi động, Jean móc trong túi ra một đôi găng tay mới đưa cho cậu.
“Anh chu đáo thật đấy.” Bạch Lộ cảm thấy không cần cũng được.
Tay cầm trông cũng rất sạch sẽ.
“Dù sao cũng là thao tác ngoài trời, an toàn là trên hết.” Jean kiên quyết.
Bạch Lộ đeo găng, vừa định nhấn nút thì Jean lại nhắc: “Giữ mức tốc độ này thôi, đừng để tối đa, máy mạnh lắm, không giữ được sẽ dễ chạy loạn.”
“Ừ ừ.” Bạch Lộ háo hức nhấn nút.
Tiếng “vooo” vang lên, máy cắt cỏ bắt đầu tiến lên phía trước. Độ rung truyền vào tay khiến hai cánh tay cậu tê dại.
Khi nãy đứng xem thì thấy tốc độ này vừa phải, nhưng lúc thực sự thao tác lại thấy hơi nhanh.
Máy không đi thẳng một mạch, phải liên tục điều chỉnh từng độ lệch nhỏ, muốn cắt đều tăm tắp cũng chẳng dễ.
Cánh tay và cổ tay đều phải luôn giữ lực.
Lúc mới bắt đầu, Bạch Lộ có hơi vụng, nhưng cậu rất biết rút kinh nghiệm, chẳng bao lâu đã hòa nhịp cùng chiếc máy.
Jean đi bên cạnh, không còn lải nhải như trước, chỉ thỉnh thoảng nhắc đôi câu để cậu tự tìm cảm giác.
Đến hàng thứ ba, Jean vỗ tay “bốp bốp”.
“Tuyệt lắm! Giỏi quá đi!”
“Lần đầu tôi dùng phải mò mẫm cả nửa ngày, cậu vậy mà nhanh như thế đã học được rồi… Amazing!”
Bạch Lộ ấn nút dừng, lắc cổ tay đã mỏi nhừ.
Những lời khen ấy nghe có chút như đang dỗ trẻ con, nhưng Jean nói tự nhiên đến mức cậu cũng chẳng thấy gượng, thậm chí tâm trạng còn tốt hẳn lên.
“Máy dùng cũng ổn, chỉ là nút hơi kẹt.” Bạch Lộ dùng ngón tay gõ nhẹ vào nút khởi động.
Trong lúc cắt, máy thỉnh thoảng tự dừng lại như thể mạch điện hơi lỏng.
“Chẳng lẽ thằng đó mua phải đồ lỗi rồi…” Jean lầm bầm.
“Anh mượn của người khác à?” Bạch Lộ hỏi.
Nghe giọng Jean, người kia có vẻ cũng trẻ và khá thân thiết.
Thì ra Jean có bạn khác ở trấn nhỏ này.
Sao chưa bao giờ nghe anh nhắc, cũng chưa từng thấy ai tới chơi.
Ngón cái Bạch Lộ vô thức nghịch cần chỉnh tốc độ, tâm trạng trở nên có phần vi diệu.
Cậu vốn tưởng Jean cũng cô đơn như mình nên mới muốn ở bên anh nhiều hơn.
Không ngờ, hóa ra người thật sự cô đơn chỉ có mình cậu mà thôi.
Có lẽ Jean là kiểu người hễ gặp ai hợp liền dễ “lên cơn”, với bạn mới thì nhiệt tình đến mức hơi quá nên lúc nào cũng như con chó con bám riết lấy người ta.
Đợi khi hết hứng thú, nhận ra cậu chỉ là một kẻ nhàm chán, chắc anh sẽ quay lại với bạn cũ thôi.
“Ừm, vốn định mua cái mới, nhưng phát hiện ở nhà thằng bạn tôi có sẵn... Giờ tôi đang ở nhà nó, nó chuyển sang thành phố của bạn gái sống rồi.”
Jean gãi đầu, có vẻ đang cân nhắc có nên tạm dừng công việc mà quẳng luôn thứ đồ này đi không.
“Tôi tưởng anh ở nhà bà ngoại mà.” Bạch Lộ ngừng nghịch cần chỉnh tốc độ.
Jean sững lại, dường như hơi khó hiểu khi cậu đột nhiên nhắc đến “bà ngoại”.
“Chẳng phải anh nói cửa tiệm là được thừa kế từ bà ngoại sao...” Bạch Lộ nhắc.
“À, đúng, đúng rồi... Ờm... Nhà bà ngoại tôi cũ quá, không ở nổi, nên tôi mới... Cẩn thận!”
Chiếc máy cắt cỏ bỗng bật mạnh, ở tốc độ tối đa lao đi ầm ầm.
Đồ lỗi thật rồi, nó tự khởi động luôn!
Cả hai hoảng hốt, lập tức đuổi theo, chẳng khác nào đang rượt con chó điên vừa sổng dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=8]
“Giữ lại đi, giữ lại đi!”
“Cẩn thận chân đó!”
“Rung mạnh quá!”
“Không tắt được à?!”
Khuyết điểm lớn nhất của loại máy sạc là một khi công tắc bị kẹt, muốn dừng lại chỉ còn cách tháo pin bằng tay.
Vấn đề là con “chó điên” này phát cuồng dữ dội, muốn mở nắp pin ra quả thật chẳng dễ chút nào.
Tiếng lưỡi cắt quay tít ghê rợn, hệt như âm thanh xuất hiện trong mấy phim kinh dị máu me của Âu Mỹ.
Khi Bạch Lộ bắt đầu nghi ngờ mình sắp đóng phim “Lưỡi hái tử thần” bản đời thật, công tắc cuối cùng cũng chịu nghe lời.
Bạch Lộ thở dốc, hai tay vẫn ghì chặt lấy tay đẩy không dám buông, Jean đứng sát phía sau cũng chẳng khá hơn, cơ bắp trên tay vẫn căng chặt, đề phòng chiếc máy lại phát điên.
“Ha...” Bạch Lộ thở phào, từ từ bình tĩnh lại. Cậu vừa định tháo pin thì bỗng cảm thấy có gì đó cấn vào lưng.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, khiến lông tơ cả người cậu dựng hết lên.
Jean lập tức buông tay cầm, ngồi xổm xuống nghịch cái hộp điện.
“Pin, pin đây.” Jean vừa tháo vừa lầm bầm, mồ hôi trên trán rơi xuống, trông vẫn còn hoảng hồn.
Bạch Lộ vẫn cứng đờ như tượng.
Vừa rồi chắc chỉ là ảo giác thôi.
Có lẽ là vật gì khác, chẳng hạn như chùm chìa khóa.
Cậu khó khăn liếc mắt sang, thấy túi quần bên phải của Jean trống không.
Còn túi bên trái cùng khu vực “nguy hiểm” thì bị thân máy cắt cỏ che khuất.
Jean dường như không nhận ra ánh nhìn ấy, vẫn chăm chú vào việc trước mắt.
Pin có vẻ khó tháo, loay hoay mãi vẫn chưa gỡ ra được.
Ánh nắng gắt đổ xuống, nóng đến mức mồ hôi tuôn ướt lưng.
Giữa bầu không khí im lặng gần như ngột ngạt, Jean là người mở lời trước.
“Hay là cậu vào nhà trước đi.”
Rồi anh lại cúi đầu nói thêm, giọng đều đều.
“Nắng gắt quá.”
“Không cần giữ máy à?” Bạch Lộ buông tay cầm.
“Không sao đâu, nắp điện đang mở, có chốt an toàn, máy sẽ không hoạt động.” Giọng anh bình tĩnh như thường.
Bạch Lộ gật đầu, khẽ nói “vất vả rồi” rồi quay người trở vào nhà, như thể đang muốn tránh đi điều gì đó.
…
Cái thứ như Gaydar này, đôi khi thật chẳng đáng tin chút nào.
Bạch Lộ cố nhớ lại thái độ của Jean trong mấy ngày qua, nhưng vẫn không thể xác định liệu mối quan hệ giữa họ đã vượt khỏi ranh giới bạn bè hay chưa.
Chắc là chưa đâu nhỉ.
Thế nhưng Jean quả thật quan tâm cậu hơi nhiều. Chẳng lẽ… Anh đang theo đuổi cậu sao?
Bạch Lộ nằm úp sấp trên bàn ăn. Máy tính đã mở, nhưng cậu không tài nào đọc nổi một chữ.
Hôm qua cậu đăng tin tuyển trợ lý, mức lương khá cao nên đến giờ hộp thư đã có hơn chục đơn xin việc.
Cậu lọc bớt những người thiếu kinh nghiệm, rồi loại tiếp những người có lý lịch không rõ ràng, sau đó xóa luôn mấy kẻ nói năng bốc đồng khoác lác.
Bạch Lộ đọc nhanh, cố gắng không nghĩ đến chuyện ban nãy.
Vậy rốt cuộc, Jean có phải là gay không?
Cậu từng ở cạnh Nam Nghiên Chu suốt sáu năm trời, sáng tối cùng nhau mà vẫn không hề phát hiện ra tâm tư của đối phương. Thế nên nói cậu chậm hiểu quả cũng chẳng sai.
Nhưng nếu lần này cậu lại hiểu nhầm thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải cắt đứt mối quan hệ bạn bè vừa mới gây dựng, lòng cậu đã nghẹn lại.
Cậu không còn ý định yêu đương nữa, cũng không muốn dây dưa với ai có ý định theo đuổi mình.
Tốt nhất là nên dứt khoát ngay từ đầu để khỏi lãng phí thời gian của cả hai.
Vấn đề là Jean chưa bao giờ nói thích cậu.
Xem xong hơn hai chục bản lý lịch, cổ họng Bạch Lộ bắt đầu rát, không rõ là do nắng hay do lo lắng mà khô nóng cả người.
Cậu hít sâu, định đứng dậy rót cốc nước. Vừa nhớ ra chiếc cốc đó Jean cũng từng dùng, cậu bỗng chẳng còn thấy khát nữa.
Bàn ăn đặt sát cửa sổ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sân trước.
Jean tháo pin của máy cắt cỏ ra, đứng ngẩn người một lát rồi lại lắp vào, khởi động máy, tiếp tục cắt nốt phần cỏ còn lại.
Có vẻ anh định tự làm hết một mình.
Hôm nay trời oi nồng khác thường, chắc cũng tầm bốn mươi độ. Jean không đội mũ, mái tóc vàng mềm mại ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Lộ biết mình nên ra giúp, nhưng hình ảnh vừa rồi khiến cậu không dám đối mặt.
Chuột máy tính bấm chậm dần. Trong phòng, hơi lạnh của điều hòa thoang thoảng, còn ngoài kia nắng nóng đến mức không khí cũng méo mó.
Bạch Lộ ngồi không yên, trong lòng bồn chồn ngứa ngáy, vừa muốn ra vừa muốn trốn, chỉ mong Jean đừng quá nghiêm túc, làm qua loa cho xong là được.
Nào ngờ Jean một khi đã làm thì làm đến nơi đến chốn, giống hệt như nấu mì, không bao giờ chấp nhận nửa vời.
Thấy anh dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt rồi lại cúi người điều chỉnh máy cắt để cắt lại cho đều, Bạch Lộ rốt cuộc không ngồi yên nổi.
Cậu đứng dậy, đẩy cửa sổ: “Thế là được rồi đấy!”
“Vẫn còn vài gốc chưa cắt sạch, cậu cứ làm việc đi, tôi sắp xong rồi!” Jean hất mái tóc ướt sũng, cười với cậu.
Nói xong, anh chỉnh tốc độ máy cao hơn.
Tiếng động cơ vang ầm át luôn giọng của Bạch Lộ.
Khi cậu khép cửa sổ lại, tiếng ồn và hơi nóng đều bị ngăn bên ngoài.
Bạch Lộ đưa tay cào nhẹ tóc, trong lòng ngổn ngang giữa cảm giác cảm động và áy náy, cuối cùng vẫn để cảm xúc ấy lấn át nghi ngờ.
Chắc chắn là hiểu lầm thôi.
Dù cho Jean thật sự có… Thì cũng là do thời tiết quá nóng.
Anh đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, chỉ cần một chút đụng chạm, lỡ xảy ra chút phản ứng cũng là bình thường.
Chuyện đó chẳng có gì đáng để nghĩ nhiều cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận