Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:48
Chương 7: Nôn Nóng

Tối hôm đó, Bạch Lộ ra khỏi nhà lúc sáu giờ năm mươi. Khi đến quán ăn nhỏ của Jean, cậu phát hiện bàn ghế đã được bày sẵn ở bên ngoài.

“Tôi có nói muốn ăn ở đây sao?” Bạch Lộ kéo ghế ngồi xuống.

“Vừa hay, tôi cũng chưa ăn, ngồi cùng đi.” Jean bê thêm một cái ghế từ trong quán, đặt xuống đối diện cậu.

Lần trước đến chỉ có một cái ghế, xem ra vừa mới mua thêm.

“Muốn ăn gì?” Jean quay vào trong, lấy ra một cây nến hình trụ ngắn, thân nến màu ngà, bên ngoài là chiếc ly sáp trắng chạm khắc hoa văn rỗng.

“Tôm hùm sốt cà chua hạt dẻ cười.” Bạch Lộ xòe lòng bàn tay, ngón tay khẽ cong lại.

“Vị khách này gọi món cũng biết chọn thật, hạt dẻ cười nhà tôi là nghiền thủ công, tôm thì…” Jean hiểu ý, không châm lửa, đưa cây nến cho cậu chơi.

“Tôm đỏ Tây Ban Nha trong ngày vừa cập bến.” Bạch Lộ nghịch nghịch chiếc ly nến, cảm thấy hoa văn chạm rỗng ấy khá đẹp mắt.

Jean cúi mắt, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ.

Mười phút sau, hai đĩa mì bày lên bàn. Ánh nến chập chờn khiến đêm yên tĩnh thêm phần an hòa.

Tôm trong đĩa của Bạch Lộ chất thành cả một ngọn núi nhỏ.

“Quan tâm đặc biệt à?” Bạch Lộ nén cười, lấy điện thoại ra chụp hình.

“Ừ.” Jean thừa nhận.

“Chế độ ưu đãi cho khách quen nhà anh đúng là tốt thật.” Bạch Lộ liếc sang, phát hiện người này lại còn tạo dáng chụp ảnh cho cậu.

Ngón cái giơ lên, đối diện ống kính nở nụ cười.

Cậu vốn chỉ định chụp món ăn thôi mà.

Thôi được.

Bạch Lộ điều chỉnh góc điện thoại, tiện tay chụp thêm vài tấm cho con chó Golden to tướng kia.

Jean: “Nhớ chụp cho tôi đẹp trai một chút.”

Bạch Lộ: “Không có tay nghề đó.”

Jean: “Góc mặt bên phải của tôi đẹp hơn.”

Bạch Lộ: “Hai bên mặt anh khác nhau chắc?”

Jean: “Ai cũng bị khác vậy mà, chỉ là cậu không quan sát kỹ thôi.”

Bạch Lộ: “Hà.”

Jean: “Không tin? Để tôi chụp cho cậu xem!”

Bạch Lộ: “Không cần.”

Jean: “Chụp đi mà, nào nào, soái ca, nhìn vào ống kính~ Bên trái một tấm, bên phải một tấm~”

Tách, tách, tách tách tách.

Sao nghe không giống như là chỉ hai tấm.

Jean ôm khư khư điện thoại cười, thân hình cao lớn ngã trái ngã phải trên ghế.

Bạch Lộ vội giữ chặt bàn ăn nhỏ, sợ con Golden to xác này lắc lư làm lật cả bàn.

Bữa cơm này dường như kéo dài rất lâu, đến mức nến cháy mất một nửa.

Jean dọn dẹp chén bát chuẩn bị đóng cửa, Bạch Lộ nói muốn đi dạo gần đó tiêu thực.

“Đi chung, đi chung, đợi tôi!” Jean động tác nhanh hơn.

“Tôi đi trước đây.” Bạch Lộ đút hai tay vào túi quần.

“Ê, khoan đã!” Jean tưởng cậu thật sự bỏ đi.

“Anh cứ đến gần đó tìm tôi.” Bạch Lộ thong thả quay người.

“Đừng mà, trời tối quá, tôi tìm không thấy đâu!” Trong quán vang lên một loạt tiếng loảng xoảng.

“Không có đèn đường chắc? Anh bị quáng gà à?” Bạch Lộ nghiêng người sang một bên, xoay lại.

“…Phải.” Jean tháo găng tay nhựa.

“Xạo.” Bạch Lộ liếc qua là nhìn thấu.

Kéo cửa chớp xuống, khóa cửa, tháo tạp dề, Jean học theo dáng cậu, cũng nhét hai tay vào túi, nhún vai cười: “Xạo thật.”

Bạch Lộ co ngón trỏ và ngón giữa, dùng khớp ngón tay kẹp lấy mặt Jean.

“A đau đau, đau.” Jean cúi gập người, thân hình rắn chắc theo hai ngón tay của cậu mà lắc lư.

Da mặt này, đúng là dày thật.



Bạch Lộ không ngờ Jean lại sống gần mình đến vậy.

Giữa chỗ ở của hai người chỉ cách ba căn phòng, hóa ra là cùng một con phố.

“Kỳ lạ thật, anh là hàng xóm của tôi sao? Bình thường sao tôi chưa từng thấy anh?” Bạch Lộ lấy làm khó hiểu.

“Tôi cũng mới dọn tới không lâu… Trước đây có phải cậu ít khi ra ngoài không?” Jean đi sóng vai với cậu, vai gần như chạm vào vai.

“Ừ.” Bạch Lộ đáp khẽ.

Khi mới chuyển đến đây, ngày nào Bạch Lộ cũng trốn trong phòng, chỉ có lúc sáng sớm khi ít người mới ra bờ biển cho chim ăn.

“Đi dạo một mình thì buồn lắm, chi bằng sau này chúng ta… Cùng đi ha?” Jean nhìn về phía xa, cố gắng tỏ ra không quá căng thẳng.

Đêm đã xuống sâu, đèn đường cách nhau khá xa, Bạch Lộ vẫn chưa phát hiện điều đó.

Lần này, sự im lặng kéo dài hơn dự đoán của Jean.

Lòng bàn tay anh toát mồ hôi, không biết mình có phải đã lỡ vượt qua một ranh giới nào đó không.

Có lẽ lúc nãy anh nói quá nhỏ, giọng lại bị gió thổi tan nên Bạch Lộ không nghe rõ.

Cũng có thể cậu đang nghĩ đến chuyện khác, chẳng chú ý tới lời anh.

Có nên hỏi lại lần nữa không?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=7]


Yết hầu Jean khẽ trượt, các khớp xương căng cứng như một con rối gỗ, mỗi bước đi đều kêu răng rắc.

Khả năng lớn nhất là Bạch Lộ thấy ghét câu hỏi ấy.

Không biết từ chối thế nào, nên mới chọn im lặng.

Jean cuống cuồng tự vấn xem lời vừa rồi có mạo phạm cậu không.

Tâm tư của anh rõ ràng đến vậy sao?

Cũng chẳng phải hẹn hò, chỉ là cùng đi dạo một chút thôi, sao lại thành gánh nặng?

Chết tiệt, chữ “sau này”, chữ “cùng nhau” nối liền, nghe cứ như đang tìm kiếm một loại cam kết nào đó.

Anh nôn nóng quá rồi.

Đúng là đã lỡ lời.

Không được, phải mau nói một câu bông đùa để khỏa lấp…

“Ừ, cùng đi đi.” Bạch Lộ đưa tay vỗ nhẹ lên vai Jean: “Kỳ lạ thật, vai anh cứng ghê.”

“…Là cơ bắp.”

Hai bờ vai chạm nhau, tách ra trong khoảnh khắc rồi lại va vào lần nữa.

Jean lắc lư, bật cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ.



Hai người hẹn nhau hôm sau sẽ sửa lại khu vườn trước nhà, thời gian hẹn là vào buổi sáng.

Đây là một khái niệm khá mơ hồ, Bạch Lộ nghĩ chắc tầm chín, mười giờ gì đó. Thế nên, khi một kẻ tràn đầy năng lượng đến gõ cửa, cậu vẫn còn ôm gối ngủ say sưa.

Mấy giờ rồi?

Bạch Lộ nhíu mày, giọng khàn khàn đáp một tiếng “ra ngay” rồi lôi điện thoại từ dưới gối ra xem.

Sáu giờ.

Khốn kiếp, tối qua tận mười hai giờ bọn họ mới chia tay.

Sao mà tên này dậy nổi vậy!

Sau khi nhận được câu trả lời, tiếng gõ cửa đáng sợ kia cuối cùng cũng dừng lại.

Bạch Lộ lết mình khỏi giường một cách khổ sở, mơ màng đi mở cửa cho Jean.

“Chào buổi sáng! Tôi đẩy máy cắt cỏ đến rồi, còn mang theo sandwich này, có xà lách, thịt, trứng với bacon, lại thêm cả lát cà chua cậu thích nhất…”

Giọng Jean lúc đầu đầy sức sống dần nhỏ lại, đến cuối thì gần như líu cả lưỡi.

Ánh bình minh tràn qua hiên nhà, phủ lên người Bạch Lộ một tầng sa mỏng lấp lánh. Cậu rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, tóc hơi rối, mắt đen cụp xuống, hàng lông mày thường ngày sắc bén lúc này lại nhăn nhúm, chẳng còn chút khí thế nào, trông chẳng khác nào một chiếc bánh bao mềm mại.

Jean biết mình không nên nhìn lung tung, nhưng mặc cho anh cố gắng thế nào, ánh mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Bộ đồ ngủ bằng lụa xanh nhạt cổ áo rộng rủ xuống, vai áo hơi lệch, để lộ xương quai xanh tinh tế.

Vải khá ôm dáng, men theo đường eo mà uốn lượn, khắc rõ dáng người gầy nhưng không hề yếu ớt. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra làn da mịn màng lành lạnh kia.

Chân cậu không đi dép, tùy tiện dẫm trên nền nhà. Các ngón trắng ngần giống như màu tay, đầu ngón vì dùng sức mà hồng lên, tựa như bị lạnh đến ửng hồng phớt phớt.

Jean ngẩn ngơ, muốn nhìn nhiều hơn nhưng bị vạt quần ngủ dài che mất.

“Sandwich… Sao anh biết tôi thích ăn cà chua.” Bạch Lộ lẩm bẩm, nghiêng người nhường anh bước vào.

Khi đi ngang qua nhau, mùi sữa tắm lẫn với mùi cơ thể đặc trưng của Bạch Lộ xộc thẳng vào mũi Jean.

Mùi hương ấy chỉ thuộc về riêng cậu. Dù Jean có lén mua đúng loại sữa tắm giống y chang trong siêu thị, anh vẫn chẳng thể tái hiện được hương thơm đó.

“Cậu nói tối qua mà.” Jean nhéo nhéo chóp mũi, cố dằn cơn ngứa ngáy nơi đầu mũi.

Bạch Lộ dụi mắt, chẳng nhớ gì hết.

Tối qua hai người nói rất nhiều chuyện, toàn mấy việc linh tinh vặt vãnh.

“Anh đến sớm quá.” Bạch Lộ chẳng ăn nổi sandwich.

“Xin lỗi...” Jean gãi đầu, nhận ra Bạch Lộ có vẻ hơi khó chịu: “Hay là… Cậu đi ngủ thêm chút nữa?”

Bạch Lộ lắc đầu, uể oải ngồi xuống bàn ăn.

Khách đã đến rồi, còn ngủ kiểu gì được nữa.

“Khụ, lần trước tôi thấy cậu ngoài bờ biển cũng khá sớm nên tưởng cậu quen dậy sớm.” Jean bắt đầu áy náy.

Anh vốn phấn khích, cả đêm không ngủ, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện trời sáng là được gặp nhau rồi.

“Đấy là… Bây giờ tôi thích ngủ nướng.” Bạch Lộ trấn định lại, xé bao sandwich loạt xoạt.

Rõ ràng không phải đồ bán ngoài, vậy mà bọc kỹ quá chừng, trên túi còn có hình ngôi sao với trái tim.

Trông cũng đẹp mắt thật.

Jean nhìn vẻ mặt ngái ngủ của Bạch Lộ mà khẽ cười.

Ăn xong bữa sáng, cuối cùng Bạch Lộ cũng tỉnh táo hơn.

Jean dọn bàn gọn gàng, động tác gọn lẹ.

“Anh giờ ngay cả bữa sáng của tôi cũng lo, có muốn về nhà tôi làm đầu bếp riêng không?” Bạch Lộ theo thói quen pha ly mật ong, cầm lên nhấp từng ngụm.

“Được thôi.” Jean dọn rác, tiện thể nhấc lọ mật ong trên kệ, xem phần vơi đi.

“Đến việc dọn dẹp cũng giỏi, chi bằng làm luôn giúp việc đi.” Bạch Lộ trêu, thổi tan làn hơi nóng của nước mật ong.

“Không thành vấn đề.” Jean đặt lọ xuống, vẻ mặt mãn nguyện.

“Vậy thì cả việc làm vườn cũng giao cho anh.” Bạch Lộ tiếp tục ép.

Jean chống hai tay ra sau, tựa người lên kệ nhìn cậu: “Tôi còn giỏi mát-xa thôi miên, biết khám bệnh… Để tôi nghĩ xem, tôi đánh nhau cũng giỏi, có thể làm vệ sĩ cho cậu nữa.”

“Đúng là toàn năng.” Bạch Lộ nể mặt khen.

“Vậy công việc toàn năng thế này, ông chủ một tháng định trả bao nhiêu?” Jean hơi chờ mong.

“Bảy xu.”

“Ha ha ha ha!”

Jean cười vui vẻ, như thể nghe được con số bảy trăm triệu.

Bạch Lộ: “Cười đủ rồi thì dạy tôi dùng máy cắt cỏ đi, cái anh đẩy đến là chạy điện hay chạy dầu?”

Jean: “Mẫu sạc mới, bấm nút là chạy, không cần kéo dây khởi động.”

Bạch Lộ mới cũ đều chưa từng dùng, cậu chưa bao giờ cắt cỏ.

Trong khi Bạch Lộ muốn đi làm việc, Jean lại ăn vạ đứng nguyên tại chỗ.

Bạch Lộ nhìn anh đầy thắc mắc, phát hiện trên mặt toàn vẻ ấm ức.

“Ông chủ, cho tí nước uống lấy sức chứ.” Jean chụm tay làm thành cái cốc trống.

Bạch Lộ thoáng bối rối.

Không phải cậu keo kiệt, mà trong nhà vốn chẳng có cốc thừa.

Lúc mua đồ sinh hoạt, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp khách.

Giờ thì sao đây?

Bảo anh nhịn? Nghe cũng ác quá.

“Khụ, để tôi rửa cái cốc này, anh dùng tạm nhé.” Bạch Lộ vừa định đi đến bồn rửa thì đã bị chặn lại.

Jean cầm lấy cốc, dốc sạch phần nước mật ong còn lại.

Bạch Lộ ngẩn tay giữa không trung, thấy anh khát vậy thì đi rót thêm cho anh chút nước.

Jean hít thở nặng nề, xoay chiếc cốc, khẽ đặt môi vào chỗ Bạch Lộ vừa uống, ngửa đầu, hút đến giọt cuối cùng.

Thân cốc còn nóng, vương vị ngọt dính như thể mang theo một loại cảm giác anh khát cầu nhưng chẳng thể chạm tới.

Tim đập điên cuồng, Jean khẽ lau khóe môi, trong cơ thể như bốc hỏa.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùng lửa rồi đó (không phải đâu =)))

Bình Luận

0 Thảo luận