Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:28
Chương 4: Thích Tôi?

Bạch Lộ không nhớ lần cuối cùng mình đùa giỡn, ẩu đả với người khác là khi nào.

Chắc hẳn là vào thời học sinh rồi.

Sau khi vào làm ở Nam Dương Điền Sản, cậu bắt chước Nam Nghiễm Chu, mỗi ngày đều mặc vest chỉnh tề, gắng nhốt hết sự trẻ con trong lớp vỏ nghiêm túc.

Theo thời gian, sự trẻ con ấy cũng dần bị mài mòn.

Bạch Lộ không ngờ mình vẫn sẽ có một ngày bị một trò đùa ngây ngô chọc cho bật cười.

Đợi đến khi hai người đẩy xe rời khỏi khu đồ uống, cảm giác ngột ngạt đầy dầu mỡ do gã râu quai nón mang lại đã bị hơi lạnh của điều hòa thổi bay sạch sẽ.

“Anh tới mua gì vậy? Dự trữ nguyên liệu nấu ăn à?” Bạch Lộ liếc sang xe mua sắm của Jean, cảm thấy mấy món bên trong có chút quen mắt.

Trên cùng là nước rửa chén và giấy vệ sinh, hình như cùng nhãn hiệu với cậu chọn, phía dưới còn có cả ly đựng bàn chải đánh răng…

“Khụ, loại bánh xốp vị kem này ngon cực, gói to, siêu rẻ, lấy thêm cái vị socola nữa! Cậu ăn không?”

Jean nhét liền hai túi snack siêu lớn vào xe, che kín mấy món bên trong.

Bạch Lộ bị bao bì bắt mắt của bánh quy thu hút, do dự một chút, cuối cùng cũng lấy một gói nhỏ.

Bình thường cậu hiếm khi ăn những thứ này, nhưng thỉnh thoảng nếm thử cũng không tệ.

Khi đi đến khu thực phẩm tươi sống, Bạch Lộ lại thấy Jean tiếp tục chọn mấy loại nguyên liệu đắt đỏ, mí mắt không khỏi giật giật.

Có lẽ cậu nên nhắc con chó vàng lớn này chú ý đến chi phí?

Nhưng nói thẳng ra thì lại có phần mạo phạm.

Rất nhiều đầu bếp đều kiên trì trong việc chọn nguyên liệu, đó cũng là một cách thể hiện trách nhiệm với thực khách.

Nhớ lại hương vị tuyệt diệu của món mì Ý hôm nọ, Bạch Lộ lại im lặng.

Tay nghề của Jean là hạng nhất, chuyện này không cần bàn cãi. Lý do quán không kiếm được tiền, chủ yếu vẫn là vấn đề chọn địa điểm và định giá.

Ở trấn nhỏ này, nơi có lượng khách lớn nhất phải là quảng trường Saint De Plaza trong khu thương mại. Chỗ đó có đài phun nước, có tượng điêu khắc, khách du lịch đều thích tụ tập, chung quanh còn có nhiều sạp nhỏ, dễ hình thành hiệu ứng kinh tế.

Nhưng đã là chỗ có thể kiếm tiền thì tiền thuê sẽ chẳng rẻ, mà ngân sách trong tay Jean e rằng không đủ.

Ngoài ra, ra bãi biển dựng quầy cũng là một lựa chọn, chỉ tiếc bãi cát nơi đây chẳng mấy nổi bật, thường chỉ có dân địa phương ra hóng gió, khách du lịch dừng chân rồi đi, khó mà giữ lại.

“Còn phải mua gì nữa không?” Jean đột nhiên ghé sát qua, đôi mắt xanh biếc sáng trong, hàng mi nhạt màu khẽ run theo nhịp chớp giống như lớp lông mịn bay lên khi chó con lắc mình.

“À… ừm, còn phải mua thuốc diệt cỏ.” Bạch Lộ tò mò, không nhịn được nhìn kỹ thêm mấy lần.

Cậu chưa từng để ý kỹ mắt người nước ngoài, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hàng mi vàng nhạt như vậy.

Không biết có phải ảo giác hay không, gương mặt đối phương dường như ửng đỏ, ánh mắt còn sáng hơn vừa rồi, lộ ra niềm vui không thể giấu.

“Gì… Sao thế?” Jean nở nụ cười, giọng hơi căng: “Trên mặt tôi có dính gì à?”

“Không, tôi chỉ nhìn… Không có gì.” Bạch Lộ nói được nửa câu lại nuốt vào.

Cậu nhớ tới lúc nãy gã râu quai nón đã tâng bốc đôi mắt mình theo kiểu khoa trương, nghe rất nhẹ nhàng lả lơi.

Nếu bị hiểu lầm thì không hay.

Jean dần hạ lồng ngực đang căng cứng xuống, nhét túi rau bị bóp nhăn vào góc xe.

“Cậu vừa nói muốn mua thuốc diệt cỏ? Định dọn vườn à? Sân lớn không?” Jean nắm tay cầm xe, ngón tay hơi co duỗi.

“Không lớn, một mảnh sân nhỏ thôi.” Bạch Lộ vừa đẩy xe đi vừa trả lời.

“Thế thì dùng máy cắt cỏ sẽ tiện hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=4]

Nhà tôi có, lát nữa tôi qua giúp cậu nhé!” Jean nhanh chóng chen qua lối hẹp giữa các kệ hàng, đẩy xe song song với cậu.

“Giờ này, lẽ ra anh nên chuẩn bị mở quán chứ.” Bạch Lộ thấy lạ.

“Ờm… Vậy để mai đi? Buổi sáng tôi qua giúp cậu, không làm lỡ việc đâu… Cậu có rảnh không?” Jean ép sát nửa thân người lên xe, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn gương mặt cậu.

“Có.” Bạch Lộ bước chậm lại: “Thật làm phiền anh quá.”

“Ha ha, không sao hết.” Jean dồn sức đẩy, khiến bánh xe nhấc hẳn khỏi mặt đất: “Cậu ở đâu?”

Bạch Lộ đọc địa chỉ. Jean chớp mắt mấy cái, lặp đi lặp lại vài lần, rồi nhỏ giọng nói: “À, trí nhớ tôi không tốt lắm, có thể quên… Cậu có LINE không? Thêm bạn đi, cậu gửi thẳng địa chỉ cho tôi.”

Cũng là một cách.

Bạch Lộ đọc ID, chẳng mấy chốc nhận được lời mời kết bạn.

Ảnh đại diện của Jean là một tấm ảnh bán thân, mặc áo sơ mi đi biển, mấy khuy trước cởi ra, để lộ cơ ngực rắn chắc.

Thoạt nhìn có vẻ như cố tình khoe dáng, nhưng nụ cười quá sáng, dáng đứng lại tùy ý, nhìn thoáng qua thì giống như chỉ vì trời nóng nên mặc thoải mái.

Cú sốc lông ngực của gã râu quai nón vừa rồi quá mạnh, thành ra bây giờ Bạch Lộ lại thấy cơ ngực láng mịn của Jean cực kỳ thuận mắt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Jean cao to như vậy, tóc tai cũng rậm rạp, theo lẽ thường các chỗ khác hẳn cũng nhiều lông mới đúng, thế mà anh lại trơn láng, ngay cả cánh tay hở ra cũng sạch sẽ lạ thường.

“Trong nhà anh có người châu Á sao?” Bạch Lộ thuận miệng hỏi.

Cậu đoán chắc là do di truyền.

“Bà ngoại tôi là người Hoa. Lần trước tới thủ đô chủ yếu cũng là để thăm bà.” Ngón tay Jean lướt qua ảnh đại diện mặc định của Bạch Lộ, mở giao diện, nhấn vào xem trang cá nhân.

Bạch Lộ chưa từng đăng gì.

Jean chớp mắt, không phải thất vọng mà lại như trút được gánh nặng.

May mắn thay, nơi đó không có dấu vết của bất kỳ ai khác.

“Anh từng đến thủ đô?” Bạch Lộ ngạc nhiên: “Trùng hợp ghê, trước đây tôi cũng sống ở đó.”

Gương mặt Jean thoáng hiện nét cứng đờ.

Bạch Lộ không nhớ ra anh.

… Cũng tốt, quên thì quên đi. Dù sao tình huống lúc đó cũng thế mà.

“Vậy à?” Jean lại ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với cậu: “Đúng là có duyên thật.”



Lúc gần đến quầy thu ngân tính tiền, Jean đột nhiên nói còn có thứ cần mua, thế là tách khỏi cậu.

Bạch Lộ mua khá nhiều đồ, trả xong tiền đặt cọc rồi trực tiếp đẩy xe rời đi. Trên đường về nhà, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ.

Jean là một người rất nhiệt tình. Hôm qua vừa ra tay cứu cậu một mạng, hôm nay lại giúp cậu giải quyết tên bám đuôi, còn hứa ngày mai sẽ qua dọn cỏ cho cậu.

Hình như có hơi quá nhiệt tình rồi thì phải?

Chẳng lẽ là vì cậu đã trả nhiều tiền ăn?

Không đúng. Bạch Lộ nhớ rõ, lúc mình đưa tiền, Jean tỏ vẻ không vui ra mặt, giống như đang trách cậu đã biến quan hệ giữa hai người thành thứ có thể tính toán bằng tiền bạc vậy.

Khoan đã, quan hệ?

Bạch Lộ suy ngẫm về hai chữ này, càng nghĩ càng thấy thái độ của Jean có gì đó khác thường.

Chẳng lẽ Jean, thích cậu?

Không, không thể.

Bạch Lộ lập tức thấy áy náy vì suy đoán của mình.

Jean chưa từng tán tỉnh cậu, vài lần giúp đỡ cũng không hề lộ ra mục đích nào khác. Quan trọng nhất là, cậu hoàn toàn không nhìn ra Jean là gay.

Khả năng là bị gã râu quai nón kia làm cho rối trí nên mới nghĩ vớ vẩn.

Khả năng lớn nhất có lẽ là Jean muốn làm bạn với cậu.

Bạch Lộ khẽ gật đầu, thấy ý nghĩ này hợp lý hơn cả.

Trong trấn nhỏ, người trẻ tuổi không nhiều. Quán của Jean lại đặt ở nơi quá hẻo lánh, bình thường vừa bận rộn vừa ít có cơ hội làm quen bạn bè cùng lứa.

Nhìn bề ngoài, Jean cũng không giống dân bản xứ. Nếu gia đình không ở gần đây, một mình ra ngoài lập nghiệp, chắc chắn sẽ càng dễ thấy cô đơn.

Môi trường xa lạ, cửa tiệm chẳng sinh lời, lại phải sống một mình, đúng là quá mệt mỏi. Bởi vậy, Jean mới luôn tỏ ra thân thiện với cậu, mong nhanh chóng kéo gần khoảng cách.

Nghĩ vậy, Bạch Lộ lại thấy có chút thương cảm.

À, về đến nhà rồi.

Cậu ngạc nhiên, ngoảnh lại nhìn con đường mình vừa đi, có chút không tin nổi.

Hình như lúc về nhà so với khi đi nhanh hơn hẳn.

Thôi, tạm gác chuyện Jean sang một bên, lo dọn phòng trước đã.

Bạch Lộ lấy chiếc chìa khóa kiểu cũ ra xoay, khi nghe tiếng “cạch” vang lên, cậu chợt nhớ tới một chi tiết đáng bận tâm.

Hôm qua lúc chạy đến quán ăn nhờ giúp đỡ, hình như Jean cũng từng nói với cậu: “Thật trùng hợp.”

Sau đó còn nói gì nữa nhỉ?

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây?”

Cửa vừa mở, Bạch Lộ sững người tại chỗ.

Là sao vậy?

Chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp mặt từ trước rồi?

Dọn dẹp nhà cửa mất hai tiếng, trong khoảng thời gian ấy, Bạch Lộ vẫn cố gắng nhớ xem gương mặt Jean xuất hiện ở đâu nhưng kết quả hoàn toàn bằng không.

Thực ra, Bạch Lộ có một chút chứng “mù mặt” với người nước ngoài.

Giống như có vài người châu Âu không phân biệt được người châu Á, thì trong mắt cậu, mấy khuôn mặt lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao kia gần như giống hệt trò nối hình. Điểm khác biệt duy nhất chỉ là vóc dáng và màu tóc.

Jean có nhắc từng đến thủ đô, nhưng Bạch Lộ không hề tìm thấy bóng dáng anh trong những đối tác hợp tác quốc tế trước kia.

Hay là bọn họ đã gặp nhau trong một buổi tiệc nào đó?

Tiếc rằng, những vị khách nước ngoài từng chỉ chạm mặt thoáng qua ấy, trong ký ức của cậu đều đã biến thành những mảnh ghép mờ mịt chẳng nhận ra nổi.

Bạch Lộ bất tri bất giác lại tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, cứ cảm giác đáp án ngay trước mắt, nhưng mỗi lần cố với tới đều chỉ bắt hụt.

Hay là trực tiếp hỏi thử?

Bạch Lộ chống cây lau nhà, mở LINE ra, ngập ngừng do dự.

Đơn phương quên mất một người quả thật là hành vi rất thất lễ. Nếu để đối phương biết, trong lòng chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Có lẽ, có thể tìm được manh mối trong trang cá nhân?

Ban đầu, Bạch Lộ chẳng ban đầu vốn ôm khá ít kỳ vọng, ai ngờ vừa mở ra cái mới nhất thì liền thấy ngay đáp án.

Trạng thái đăng hôm qua, nền là bãi biển, nhân vật chính là một con hải âu béo ụ đang đậu trên bàn tay.

Dòng chữ đi kèm: Lucky Day.

Thì ra là thế. Người đứng trên đường vòng, lén cười nhìn cậu hôm ấy chính là Jean.

Khói mù trong lòng tan biến, Bạch Lộ khẽ lắc đầu, không lướt tiếp nữa.

Vì chút chuyện nhỏ này mà cậu xoắn xuýt cả buổi… Đúng là quá rảnh thật.



Buổi tối, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Bạch Lộ lại ghé quán nhỏ của Jean.

Đúng như cậu dự đoán, trước cửa quán vẫn vắng tanh. Con chó Golden nằm ngửa trên ghế lười biếng nghịch điện thoại.

Bạch Lộ vốn tưởng rằng làm ăn ế ẩm thì anh chàng này chắc sẽ u sầu, nhưng nhìn thế này, tâm trạng dường như khá tốt, thỉnh thoảng còn mím môi cười trộm.

Chẳng lẽ đang nhắn tin với bạn gái?

Ý nghĩ ấy khiến Bạch Lộ yên lòng hẳn, hoàn toàn gạt bỏ khả năng phải đối diện với mối quan hệ tình cảm phiền phức nào đó.

Mối tình tồi tệ trước kia từng khiến cậu dốc hết lòng, không giữ lại chút gì, và cuối cùng chỉ còn lại một thân thương tích.

Bạch Lộ không có xu hướng tự hành hạ mình, sẽ không dại dột nhắm mắt nhảy vào hố lửa lần nữa.

Ở nơi đất khách quê người, cậu chỉ mong có thể xây dựng được một tình bạn trong sáng, thuần khiết, không vướng chút toan tính hay dục vọng nào.

Bạch Lộ nghĩ, Jean chính là người thích hợp nhất.

Cậu không ngại dang tay giúp chàng trai trẻ đang khởi nghiệp này một phen, thậm chí cũng chẳng để tâm chuyện đối phương có thể đáp lại mình hay không.

“Hey.” Bạch Lộ giơ tay, chào anh chàng Golden lười biếng kia: “Cho một phần mì Ý.”

“Cậu tới rồi à! Ha ha, muốn ăn gì? Mì sốt thịt? Mì kem thịt xông khói? Hay món khác cũng được, bất cứ vị nào tôi cũng có thể nấu cho cậu!”

Jean bật dậy một cách quen thuộc, nhét điện thoại vào tạp dề, hớn hở nhào ra quầy, cười ngốc nghếch với cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Radar gay của Tiểu Lộ nhấp nháy một cái, rồi… Hỏng mất rồi [chó gâu gâu]

Bình Luận

0 Thảo luận