Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:43
Chương 6: Nghe Lời

Bạch Lộ sững người, ánh mắt dừng lại ở bốn chữ to “xác nhận tử vong”, đôi mắt bị nền nhà đỏ như máu vốn đã bị làm mờ đâm đến nhức nhối.

Nam Nghiên Chu, chết rồi ư?

Suy nghĩ như bánh răng rỉ sét kẹt cứng trong đầu, cho dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể vận hành được một chút.

Hai mươi bốn năm cuộc đời Bạch Lộ, có đến mười hai năm gắn chặt với Nam Nghiên Chu.

Trước khi tốt nghiệp trung học, sáu năm là bạn cùng lớp, sau khi bắt đầu yêu đương lại thêm sáu năm sống chung. Mỗi ngày đi cùng về cùng, sáng tối kề cận, từ mật ngọt ân ái dần biến thành phản bội tan vỡ.

Bất kể là yêu hay là hận, cái tên “Nam Nghiên Chu” vẫn như cái gai bám chặt trong xương tủy cuộc đời cậu. Dù có cắt bỏ tận gốc, độc tố vẫn cứ lưu lại trong máu thịt.

Giờ đây, cơn ác mộng bám riết lấy cậu cuối cùng đã bị xóa sạch, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia mờ mịt.

Nguồn cơn của hận thù đã biến mất.

Đáng lẽ cậu phải vui mới đúng.

Mở rượu champagne ăn mừng đi, uống đến say khướt, cười to sảng khoái, rồi sai người gửi thêm một vòng hoa, trên dải lụa viết: Chết hay lắm.

Bạch Lộ cảm thấy khó thở.

Cửa sổ vẫn mở ra để gió lùa vào, trong nhà cũng chẳng hề oi bức, hơn nữa dạo gần đây cậu ăn uống điều độ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt.

Cậu không nên còn bệnh tật gì nữa.

Bạch Lộ cắn mạnh đầu lưỡi, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Con chuột run rẩy di chuyển đến nút chặn, ngay lúc sắp nhấn thì bỗng trượt sang, mở ra trang chủ của tài khoản đã đăng video kia.

Không đúng.

Bạch Lộ khẽ nheo mắt, liên tiếp kiểm tra năm sáu tài khoản liền phát hiện đó đều là mấy tài khoản marketing dưới trướng Nam Dương Địa Sản.

Tiếp tục lướt xuống, tuy cũng có nhiều kênh truyền thông chính thống đưa tin nhưng mức độ nghiêm trọng lại không đến mức ấy.

Riêng cái gọi là “xác nhận tử vong” chỉ có duy nhất một tài khoản marketing đăng tải, lưu lượng thì cao nhưng không đưa ra được bằng chứng xác thực.

Ngay từ năm nhất đại học, dưới lời mời của Nam Nghiên Chu, Bạch Lộ đã gia nhập Nam Dương Địa Sản. Suốt bốn năm liền cậu phải chạy song song giữa trường và công ty như con rối lăn lộn để bầu bạn cùng tên khốn đó rèn luyện.

Từ một trợ lý bên cạnh cho đến khi ngồi lên ghế tổng tài, Bạch Lộ từ một thiếu niên ngây ngô đã bị mài dũa thành kẻ giỏi tính toán, còn Nam Nghiên Chu thì biến thành một con người âm độc nham hiểm.

Cả hai bọn họ xưa nay vốn đều đặt lợi ích lên hàng đầu, chẳng từ thủ đoạn nào.

Khi đó, để có thể dây dưa cùng Nhị công tử nhà họ La – La Tân, Nam Nghiên Chu cố ý phái Bạch Lộ đi nơi khác, gây dựng một công ty mới.

Sau khi biết rõ chân tướng, Bạch Lộ không hề bùng nổ ngay mà nuốt hận nằm im chờ đợi suốt hai tháng trời.

Nam Nghiên Chu muốn nuốt trọn nhà họ La, moi ra tài nguyên cốt lõi từ La Tân sau đó lại giở đủ trò bẩn thỉu sau lưng.

Đóng băng phê duyệt đất đai, liên minh ngân hàng siết vốn, tố giác gian lận trong đấu thầu…

Nam Nghiên Chu dùng hết thảy thủ đoạn hèn hạ để tống giam đại công tử nhà họ La, khiến La Tân trở thành người thừa kế duy nhất. La Tân tưởng rằng mình gặp được tri kỷ, vui mừng khôn xiết.

Đến tiệc sinh nhật của La Tân, quan khách quyền quý tụ họp, Nam Nghiên Chu lấy ra chiếc nhẫn kim cương, quỳ gối cầu hôn ngay trước mặt bao người.

Đó là bước mấu chốt nhất trong toàn bộ kế hoạch của hắn. Theo tính toán, chỉ cần thêm nửa năm hư tình giả ý, hắn có thể hoàn toàn thao túng nhà họ La.

Thế nhưng biến cố bất ngờ lại ập đến.

Điệu nhạc cầu hôn lãng mạn bỗng chốc biến thành đoạn ghi âm Nam Nghiên Chu chê bai, nhục mạ La Tân. Trên màn hình lớn lần lượt hiện lên ảnh chụp tình cảm ngày xưa của hắn với Bạch Lộ, rồi tiếp đó là video giám sát La Tân đánh cắp bí mật gia tộc.

Cửa lớn của hội trường bất ngờ bật mở, Bạch Lộ trong bộ âu phục chỉnh tề, dẫn theo một đoàn người hùng hổ xông vào phá tiệc.

Những kẻ theo sau, có tàn dư phe cánh của đại công tử nhà họ La, có cả đám quản lý cũ từng bị Nam Dương Điền Sản chèn ép, chẳng một ai dễ đối phó.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=6]


Chưa kể, Bạch Lộ còn cố tình kéo đến một lũ phóng viên.

Ngay tại tiệc sinh nhật xa hoa, nhà họ La bị vạch trần rút ruột nền móng dự án bất động sản, Nam Nghiên Chu bị tố cáo cạnh tranh ác ý, hãm hại đối thủ…

Khoảnh khắc xa hoa ấy lập tức biến thành một mớ hỗn loạn gà bay chó chạy.

Mấy vị trưởng bối nhà họ La chịu không nổi cú sốc, ngã bệnh tim phải đưa đi cấp cứu. La Tân và phe cánh đại công tử cãi nhau ầm ĩ, đổ lỗi qua lại. Đám quản lý cũ của Nam Dương Điền Sản thì phẫn nộ gào thét, chửi rủa Nam Nghiên Chu không xứng chức, liên tục hô hào “thanh lọc chỉnh đốn”, đòi bãi nhiễm vị Chủ tịch đương nhiệm.

Nam Nghiên Chu chen lấn xô đẩy vô số người, đuổi theo Bạch Lộ ra ngoài cửa, khổ sở níu giữ, lại bị giáng cho một cú đấm nặng nề, toàn bộ khung cảnh đó bị ống kính báo chí chụp lia lịa.

Đêm ấy mưa rất lớn, còn lớn hơn cả cái ngày Y Bình đến tìm ông bố làm tư lệnh để xin tiền (*).
(* Nhân vật “依萍” [Y Bình] được nhắc tới là một nhân vật nổi tiếng trong phim truyền hình 《情深深雨濛濛》 [Tân dòng sông ly biệt], một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc. Cả câu là cách nói nửa mỉa mai về sự lạnh nhạt)

Vài ngày sau, tài chính hai nhà La – Nam đồng thời đứt đoạn, khủng hoảng đối đầu bùng nổ, giá cổ phiếu lao dốc dữ dội.

Bạch Lộ chuẩn xác vét sạch cổ phần cốt lõi, đổi ra tiền mặt, thuận lợi ôm trọn tài sản trăm tỷ .

Cậu không hề nương tay với Nam Nghiên Chu, cũng chẳng cho hắn cơ hội hối cải. Toàn bộ công ty mà cả hai khổ công dựng nên đều bị Bạch Lộ băm nát, còn để lại cho Nam Nghiên Chu cả trăm tỷ nợ nần.

Theo lẽ thường, Nam Nghiên Chu hẳn đã không còn khả năng gượng dậy. Nhưng tình thế hiện giờ lại khiến Bạch Lộ nhạy bén ngửi ra một mùi vị bất thường.

Xét trên phương diện tư duy của một thương nhân, không ai hiểu Nam Nghiên Chu hơn cậu.

Nếu đây thực sự chỉ là một màn khổ nhục kế, vậy thì bước tiếp theo, Nam Nghiên Chu ắt sẽ “sau mấy ngày cấp cứu, rốt cuộc thoát hiểm” rồi rộng lượng tha thứ cho nhân viên cũ từng hại mình, tiếp đó dựng lên vở kịch bi tình trước truyền thông, lợi dụng việc bán thảm và từ thiện để xoay chuyển hình tượng doanh nghiệp trong mắt công chúng.

Điều quan trọng nhất là La Tân vốn là một kẻ não yêu đương, cậu ta rất có thể sẽ mềm lòng mà đến bệnh viện thăm hắn.

Đại công tử nhà họ La đã ngồi tù, La Tân cho dù từng phạm lỗi cũng vẫn là hy vọng duy nhất của gia tộc. Chỉ cần Nam Nghiên Chu câu kéo lại được người này, thúc đẩy hai nhà La – Nam cùng là “chó chết đuối ôm nhau”, thì hắn vẫn còn cơ hội trở mình.

Đồng thời, còn có thể…

Điện thoại rung lên, báo rằng bạn có tin nhắn.

Bạch Lộ lướt màn hình, quét mắt nhìn qua, khóe môi lập tức nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo.

[Anh không sao, đừng lo, đều là truyền thông viết bậy cả]

[Đi một vòng quỷ môn quan, chắc đây chính là báo ứng của anh]

[Tiểu Lộ, anh sai rồi, anh biết mình sai đến mức nào, cũng biết em vẫn không chịu tha thứ]

[Giờ thì em có hả giận chút nào không?]

Hơn hai mươi đoạn “tiểu luận” dông dài lần lượt gửi đến, tuy nhận sai kịch liệt nhưng lại không hối thúc cậu về nước, trái lại còn khuyên cậu nên ở ngoài đi dạo nhiều thêm.

[Chuyện bên này rồi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, chắc chừng hai tháng anh có thể sang đón em]

[Đợi anh, được không?]

[Tiểu Lộ, anh nhớ em]

Bạch Lộ trầm ngâm chốc lát rồi bấm số gọi cho thám tử tư.

“Hi~ ông chủ, có chỉ thị gì không?”

“La Tân có đến bệnh viện thăm chưa?”

“Hề hề, biết ngay ông chủ sẽ hỏi, tôi điều tra rồi. Sáng nay vừa có tin, cậu ta đã tới ngay, đến tận bây giờ mới rời đi, mắt còn đỏ hoe, trong phòng bệnh hai người còn ôm nhau nữa đấy! Tôi có ảnh thật, ông chủ muốn coi không?”

Cúp máy xong, Bạch Lộ úp mặt vào lòng bàn tay, gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

Ha… Một mũi tên trúng ba đích.

Không hổ là Nam Nghiên Chu, thủ đoạn tính toán người ta đến tận kẽ xương.

Biết tin hắn chết cậu còn hoang mang, đúng là trò cười.

Nam Nghiên Chu.

Nam Nghiên Chu.

Hai mắt Bạch Lộ đỏ ngầu, gân máu nổi rõ.

Cậu phải hủy diệt hắn thêm một lần nữa.

Điện thoại lại rung, lần này là âm thanh báo tin nhắn đặc trưng của LINE.

Màn hình vẫn đang mở khóa, tin nhắn liên tiếp hiện lên trơn tru.

Bạch Lộ cúi mắt, trong đầu toàn những kế hoạch độc ác muốn xé xác đối phương.

Muốn vạch trần trò hề của Nam Nghiên Chu không khó, mọi chuyện đều lưu lại dấu vết, nếu đã là thuê nhân viên cũ diễn kịch, vậy xét lịch sử giao dịch chắc chắn sẽ lòi ra chứng cứ.

Jean: [Mì phải ăn lúc nóng, để lâu sẽ vón cục đấy!]

Chuyển hết tin nhắn Nam Nghiên Chu dây dưa cho mình cho La Tân kèm thêm vài câu mỉa mai chua chát, thì dù La Tân có ngu đến mấy cũng chẳng đời nào quay lại với con rắn độc đó.

Jean: [Vừa rồi tôi một hơi bán được ba suất, lợi hại không?]

Jean: [Toàn khách quay lại sau khi ăn, ai cũng khen tay nghề tôi tốt!]

Jean: [vui vẻ][nắng][nhảy]

Jean: [Khụ khụ]

Jean: [Không khen tôi à?] [tai][tai]

Lông mi bất động của Bạch Lộ khẽ run, rất khó nhận ra.

Cậu nhúc nhích ngón tay, mặt không cảm xúc gõ ra một chữ [Giỏi].

Phải gửi ngay đoạn giám sát La Tân đến bệnh viện cho đám trưởng bối nhà họ La, để họ triệt để tuyệt vọng với cái kẻ vô dụng này…

Jean: [thoả mãn][thoả mãn]

Jean: [Bình thường cậu ăn tối lúc mấy giờ?]

Tiếp đó phải liên hệ phía nhân viên cũ của Nam Dương Điền Sản…

Jean: [Thấy cậu đã đọc rồi~]

Jean: [Mấy giờ? Mấy giờ?]

Bạch Lộ mím môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: [Bảy giờ].

Jean: [Ừ, vậy thì sau này tôi bảy giờ rưỡi tan ca]

Bạch Lộ nhướng mày, đôi mắt khô khốc chớp chớp.

Jean: [Haha, tôi rất nghe lời mà]

Jean: [Yên tâm~ Tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân]

Jean: [Còn cậu thì sao? Cậu có ngoan ngoãn nghe lời không?]

Jean: [Bữa trưa có ăn hết không?]

Jean: [Ăn uống lành mạnh rất quan trọng, không được để hạ đường huyết đâu nhé ~] [nghiêm túc][chăm chú][lắc tay]

Bạch Lộ ngập ngừng cầm lấy hộp mì đã nguội ngắt, từng ngụm từng ngụm ăn nốt.

Rốt cuộc vẫn bị vón lại rồi.

Jean đã nấu cho cậu ba lần, chỉ để cậu được thưởng thức hương vị ngon nhất.

Cậu đáng lẽ nên ăn sớm hơn.

Jean: [Đừng chê tôi lắm lời, hạ đường huyết rất nguy hiểm, còn gây tổn hại đến não]

Jean: [Ngộ nhỡ ngất xỉu rất dễ gãy xương, không phải chuyện đùa đâu]

Bạch Lộ có chút chột dạ, lại có phần nóng vội. Cậu vội vã nhét nốt miếng cuối cùng vào miệng, chụp tấm ảnh hộp cơm trống không gửi đi.

Bạch Lộ: [hình ảnh]

Bạch Lộ: [Tôi có ăn đàng hoàng]

Jean: [Oa! Giỏi quá! Ăn sạch bóng luôn!]

Miệng Bạch Lộ phồng căng, nhai khó nhọc.

Tư thế gõ chữ hơi khó chịu, cậu giơ điện thoại lên, thấy bóng dáng mình trong màn hình.

Sao lại ăn ra cái dạng này?

Có hơi giống chuột hamster.

Jean: [Tối nay nếu lười thì đừng qua, tôi sẽ mang mì tới cho]

Bạch Lộ: [Không cần]

Bạch Lộ: [Tôi tiện ra ngoài hít thở một chút]

Jean gửi một sticker Golden ngốc nghếch cười toe.

Bạch Lộ không nhịn được, bật cười lặng lẽ.

Giống thật.

Tên này, có biết mình trông như con Golden to xác không?

Đáng yêu chết đi được.

Jean: [Đang bận gì đó?]

Jean: [Tôi chán quá, đang ngắm trời]

Jean gửi một bức ảnh bầu trời, rồi lại gửi thêm tấm ảnh mặt mày ủ rũ tội nghiệp của mình.

Bạch Lộ mở ảnh, phóng to, lại phóng to nữa, nhìn đôi mày bát tự đó mà cười mãi.

Xấu thật.

Cậu ấn giữ, lưu ảnh vào máy.

Bạch Lộ: [Tôi đang xem Twitter]

Jean: [Có gì vui không?]

Jean: [Chia cho tôi, chia cho tôi đi] [mong chờ][mắt lấp lánh]

Bạch Lộ nhìn chằm chằm màn hình, ngó đám tin tức bực bội một hồi rồi bỗng thấy chẳng thú vị gì cả.

Con trỏ dưới tay tự động di chuyển, cậu tắt hết thông báo, chặn toàn bộ đề tài liên quan đến “Nam Dương Điền Sản” rồi chặn luôn cả những đối thủ từng follow lẫn nhau.

Cái cuối cùng chính là Nam Nghiên Chu.

Bạch Lộ mở ô tìm kiếm, lạch cạch gõ: “Video hài Golden to xác”.

Chuyện tìm blogger ẩm thực lát nữa hẵng tính.

Còn bây giờ, cậu muốn trêu chọc con Golden này trước đã.

Tác giả có lời muốn nói:

Trái nghĩa với yêu không phải là hận mà là lãng quên [tim]

Bình Luận

0 Thảo luận