Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:58
Chương 9: Ý Loạn

Bạch Lộ tạm thời gạt những phiền muộn mà Jean mang đến sang một bên, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm đọc tiếp các bản sơ yếu lý lịch.

Cậu xem chọn hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một bản khá ổn lọt vào mắt mình.

Người này tên Mike, hai mươi tám tuổi, có mười năm kinh nghiệm trong ngành, chuyên nhận công việc đại lý tạm thời ngắn hạn, cung cấp dịch vụ cho khách hàng có nhu cầu đột xuất.

Trình độ học vấn cao, đánh giá từ các chủ thuê trước đây đều rất tốt, phần giới thiệu cũng ngắn gọn, thực tế, không màu mè.

Ngũ quan đoan chính, tóc nâu xoăn nhẹ, đeo kính không gọng, đường viền cằm sắc gọn, dáng vẻ cẩn trọng và gọn gàng khiến Bạch Lộ có ấn tượng đầu tiên khá tốt.

Phần cuối email có để lại số liên lạc, Bạch Lộ gọi qua, trực tiếp nói chuyện với đối phương.

Ngoài cửa sổ, Jean vừa tỉ mỉ cắt sạch từng cọng cỏ dại đã không còn lý do để nán lại, do dự không biết có nên tắt máy cắt cỏ rồi rời đi không.

Anh biết chắc hẳn bây giờ Bạch Lộ không muốn thấy mình, chi bằng để mai gặp lại thì hơn.

Jean khó khăn đưa ra quyết định, vừa định rời đi lại tham lam liếc vào trong cửa sổ, lập tức đứng sững, bước chân như mọc rễ không nhúc nhích nổi.

Bạch Lộ đang gọi điện.

Với ai vậy?

Toàn thân Jean cứng đờ, ngay cả cái nóng gay gắt giữa mùa hè cũng không còn cảm nhận được.

Chẳng lẽ là người đó?

Không, có thể là bố mẹ hoặc bạn bè khác...

Nhưng sao vẻ mặt lại nghiêm túc thế kia?

Như thể đang bàn chuyện gì rất quan trọng.

Sao đang nói lại đứng dậy rồi?

À, đi rót nước.

Sao cuộc gọi này lâu thế nhỉ?

Còn chưa tắt máy à...

Jean cau mày, tháo pin của máy cắt cỏ ra trong hai ba động tác, sau khi chắc chắn Bạch Lộ không nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng lăn mình hai vòng trên mặt đất.

Giờ thì toàn thân anh đầy bụi đất và bẩn thỉu.



Bạch Lộ cảm thấy mình nhìn người thật không tệ, Mike nói chuyện có trật tự, làm việc có đầu có cuối, hơn nữa rất biết chừng mực, không tỏ vẻ thân quen để lấy lòng chủ thuê.

Công tư phân minh, khả năng hiểu ý nhanh, quả thật là ứng viên trợ lý lý tưởng.

Cậu gửi bản hợp đồng trực tuyến đã soạn hôm qua cho Mike ký, quan hệ thuê ba tháng chính thức có hiệu lực.

Bạch Lộ lại gửi cho cậu ta hồ sơ của các influencer mà mình chọn sẵn, giao toàn quyền liên hệ và xử lý.

“Đúng rồi, dạo này điện thoại tôi bị làm phiền liên tục, cậu có cách nào chặn triệt để không?” Bạch Lộ lười đổi SIM mới.

Nam Nghiên Chu vẫn không bị dọa sợ bởi lần mắng chửi trước đó, rất chắc chắn đây là số của cậu, tin nhắn dài lê thê vẫn liên tục gửi tới.

Bạch Lộ đã chặn hai lần, nhưng lần này hắn như phát điên, nhất quyết đòi cậu phải trả lời.

[Tiểu Lộ, em vẫn ổn chứ? Ở bên đó có xảy ra chuyện gì không?]

Đó là tin nhắn cuối cùng trước khi bị chặn.

Bạch Lộ biết sự yên tĩnh này chẳng thể kéo dài lâu, cậu cần nhanh chóng thoát khỏi sự quấy rầy không hồi kết ấy.

Mike nghe xong, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Đối phương hẳn đã dùng thủ thuật hacker để lấy thông tin cá nhân của ngài, thậm chí vượt qua lớp bảo mật của thiết bị. Dù có chặn số lạ thì cũng vô ích.”

“Có cách xử lý không?” Bạch Lộ nghe giọng điềm tĩnh ấy, trong lòng bỗng dấy lên chút hy vọng.

“Có thể. Ngài gửi tôi danh sách số nằm trong danh bạ trắng, ngoài ra tất cả cuộc gọi khác tôi sẽ giúp ngài chặn hết.” Mike đáp dứt khoát, giọng chắc chắn.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=9]


Tốt quá, đúng là tìm được người giỏi thật rồi.

Bạch Lộ quay lại trước máy tính, mười ngón gõ nhanh, gửi đi vài số.

Của bố mẹ, của thám tử tư, của Mike, và… Của Jean.

Ngoài những số đó, cậu tạm thời không muốn bị ai khác liên lạc.

Hai người tiếp tục nói chuyện về việc liên hệ influencer, điện thoại vẫn nối máy.

Vừa bàn được mấy câu, chuông cửa đột ngột vang lên.

Bạch Lộ vừa nói chuyện vừa ra mở cửa, vừa đẩy cửa liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình... Jean đứng đó, bẩn thỉu từ đầu đến chân.

“Anh… Anh ngã à?” Bạch Lộ tạm rời điện thoại khỏi tai, đầy vẻ kinh ngạc.

“Hình như hơi bị say nắng, không để ý nên…” Jean ôm lấy cánh tay, trông có vẻ đau: “Cậu đang gọi điện à? À, vậy tôi không vào đâu. Sân cỏ cắt xong rồi, tạm biệt… Ái da~”

“Nói gì vậy, cậu thế này còn định đi đâu?” Bạch Lộ vội nói với Mike một tiếng “nói sau” rồi kéo Jean vào nhà.

“Ngã trẹo tay à? Có sao không? Xắn tay áo lên tôi xem.” Thấy Jean đau đến nhăn mặt, Bạch Lộ nghi anh bị gãy xương.

Jean liếc nhanh màn hình điện thoại, thấy hiển thị tên “Mike” thì thở phào... Không phải người mà anh nghi.

Nhưng… Mike là ai?

Bạch Lộ ở Trung Quốc đâu có người bạn nào tên thế, chẳng lẽ là người quen mới bên này?

Trong lòng Jean thoáng rối loạn.

Thấy anh không nói, Bạch Lộ tưởng anh bị say nắng đến choáng liền tự mình kéo tay áo đối phương lên xem.

Jean không ngờ Bạch Lộ sẽ chạm vào mình, cơ thể thoáng khựng lại, vội né ra: “Đừng, người tôi bẩn lắm.”

“Giờ này còn chê bẩn gì nữa, để tôi xem xem anh bị sao.” Bạch Lộ lại kéo anh lại.

“Tôi chỉ ngã nhẹ thôi, không sao đâu.” Jean cố chối.

“Không sao thì để tôi nhìn.”

“Người tôi toàn mồ hôi.”

“Thì có sao?”

“Còn bám đất với cỏ nữa, mùi cũng… Làm ơn đi, cho tôi tắm đã được không? Đợi tôi tắm xong rồi muốn xem thế nào cũng được!”

“Thật sự không sao chứ? Anh tự tắm được không?”

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững người.

Bạch Lộ hối hận muốn cắn lưỡi.

Cậu nói năng càng ngày càng chẳng qua đầu óc, lỡ đâu đối phương nói “không được”, chẳng phải cậu phải vào giúp sao…

Jean mặt mày đỏ bừng, khẽ đáp một tiếng “Ừ”.

“Phòng tắm ở bên kia, van nước hơi rỉ, anh chỉnh nhiệt độ nhớ cẩn thận.” Bạch Lộ cố làm như không có chuyện gì, tránh né bầu không khí vi diệu kia.

“Cảm… Cảm ơn.” Giọng Jean khàn đi, đến cả từ đơn giản nhất cũng nói không trôi chảy.

Nhìn bóng Jean chậm rãi bước đi, Bạch Lộ không hiểu sao lại nhìn về túi quần bên trái của anh.

Giống hệt bên phải, trống trơn.

Không có chuỗi chìa khóa nào khiến người ta dễ hiểu lầm cả.

Cảm giác xấu hổ và bối rối vừa bị đè nén lại trào lên, Bạch Lộ không hiểu nổi bản thân.

Sao cậu lại giữ anh ở lại?

Còn để anh dùng phòng tắm của mình?

Đúng là…

Tiếng nước rào rào vang lên từ phòng tắm, nhà lại nhỏ, đến cả tiếng Jean cọ rửa da thịt cũng nghe rõ mồn một.

Bạch Lộ không còn cách nào khác, dứt khoát ôm máy tính trốn vào phòng ngủ.

Vừa định đóng cửa, cậu chợt nhớ ra hai chuyện quan trọng.

Trong nhà không có khăn tắm thừa, chỉ có mỗi cái mình đang dùng.

Còn quần áo của Jean thì bẩn như giẻ lau, căn bản không thể mặc lại.

Bạch Lộ úp mặt xuống gối, dùng sức đè chặt.

Chuyện lát nữa tính sau.

Ít nhất, trong năm phút tới, cậu muốn trốn tránh thực tại một cách triệt để.



Khi lẫn trong các buổi xã giao, Bạch Lộ luôn biết cách khéo léo che giấu cảm xúc của mình. Dù đối phương có tươi cười niềm nở hay lời nói ẩn ý châm chọc, cậu vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, đưa ra phản ứng hoàn hảo nhất.

Nhờ coi việc xử lý tình huống khó xử như một phần công việc, Bạch Lộ rất nhanh đã lấy lại thế chủ động.

Cậu lục ra từ trong tủ quần áo bộ đồ thể thao rộng nhất, đặt trước cửa phòng tắm. Sau khi gõ cửa báo cho Jean, cậu tiện thể nhắc anh có thể dùng khăn tắm trên giá.

Chỉ cần bình tĩnh, mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Khăn tắm Jean dùng có thể vứt đi, quần áo mặc qua có thể mang cho người khác.

Cách giải quyết đơn giản như vậy thật ra hoàn toàn không đáng để phiền lòng.

Jean tắm khoảng mười phút, khi ra ngoài thì Bạch Lộ vẫn đang ở trong phòng ngủ. Cửa mở, thuận tiện để cậu thể hiện sự quan tâm và cảm ơn trong một khoảng cách an toàn.

Bạch Lộ ngồi trên giường, đặt máy tính lên chiếc bàn nhỏ được tạm thời trưng dụng làm bàn làm việc tạm, nửa khuôn mặt bị màn hình che khuất: “Quần áo mặc có vừa không?”

Jean không kéo khóa áo khoác, ống quần thì xắn lên đến mắt cá chân: “Ừ, vừa.”

Ánh mắt Bạch Lộ dừng lại ở bờ vai anh, cậu lễ độ nhưng vẫn không vượt giới hạn: “Thế thì tốt, tay còn đau không?”

Jean giơ cánh tay lên: “Không sao, đến trầy xước cũng không có.”

“Vậy thì tốt, hôm nay thật sự làm phiền anh rồi.” Giọng cảm ơn của Bạch Lộ khách sáo đến mức xa cách, nghe như đang cảm ơn một người xa lạ.

Sự xa cách trong cách nói ấy quá rõ ràng, Jean cúi đầu, trông thoáng vẻ cô đơn.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, không hiểu vì sao trong lòng lại thấy nặng nề.

Trên màn hình máy tính, văn bản trắng xóa toàn là những ký tự hỗn loạn vô nghĩa, chẳng giúp cậu bình tĩnh hơn chút nào.

Nghĩ thế nào cũng thấy, hành động vừa rồi của mình thật đáng trách.

Cậu ăn bữa sáng Jean mang đến, bật điều hòa rồi để anh phơi nắng ngoài vườn cắt cỏ. Khi anh bị thương cũng không mấy quan tâm, sau đó còn ném quần áo vào phòng tắm cho anh rồi quay lại giường mở máy tính.

Cậu thậm chí còn định để mặc Jean tự rời đi, không tiễn lấy một câu.

Làm người thì ít nhất cũng nên có chút lương tâm chứ.

Bạch Lộ lần lượt điểm lại từng hành vi quá quắt của mình, điều nào điều nấy đều khiến người ta cạn lời.

Đi tiễn anh đi.

Bạch Lộ tự nhủ trong lòng.

“Khăn tôi làm bẩn rồi, tôi sẽ mua cái mới trả cậu, cả quần áo nữa.” Jean choàng khăn lên cổ, gượng nở nụ cười, không để Bạch Lộ kịp lên tiếng đã xoay người bước đi.

Bạch Lộ mấp máy môi, lời nghẹn trong cổ họng.

Nghe tiếng “cạch” cửa đóng lại, thứ như bùa định thân trói chặt cậu bỗng tan biến ngay khoảnh khắc đó.

Bạch Lộ chạy đến bên cửa sổ, nhìn Jean đẩy máy cắt cỏ từng bước một rời khỏi sân trước.

Chỗ cậu đứng rất dễ bị nhìn thấy, nếu Jean quay lại, có lẽ cậu chẳng kịp tránh đi đâu.

Dù sao cũng phải làm ra vẻ tự nhiên, cậu sẽ vẫy tay chào, coi như một cái kết có thể chấp nhận được cho lần gặp này.

Nhưng Jean càng đi càng xa, không hề quay đầu.

Hay là cậu nên mở cửa sổ, gọi một tiếng “trưa gặp”?

Trong nhà có sẵn gia vị, nhưng cậu chưa mua nguyên liệu để nấu ăn, thứ duy nhất có thể lót dạ chỉ là hũ mật ong kia.

Không ngoài dự đoán, trưa nay cậu chắc chắn sẽ đến ăn mì của Jean.

Còn hai vị nữa cậu chưa thử: mì kem nấm tiêu đen và mì thịt xông khói tỏi.

Bóng dáng Jean biến mất hẳn khỏi tầm mắt, cậu cũng không còn lý do để mở cửa sổ nữa.

Bạch Lộ không quay lại giường, vẫn đứng yên ở đó.

Suy cho cùng tất cả chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Rõ ràng cậu đã nghĩ thông rồi, vậy mà sao cứ hễ gặp Jean là lại bắt đầu bận lòng?

Bạch Lộ không tìm được câu trả lời.

Cái dạ dày đúng là thứ dễ bị cảm xúc chi phối nhất.

Buổi trưa, Bạch Lộ không đến quán của Jean.

Bỏ qua một bữa ăn đối với cậu lại chẳng có gì khác biệt. Cậu chỉ máy móc phối hợp với Mike để xác nhận các hạng mục livestream sắp tới.

Chiếc giường mềm đến mức khiến người ta vừa nằm xuống đã chẳng muốn dậy.

LINE yên tĩnh lạ thường, biểu tượng quen thuộc thường xuyên gửi tin nhắn lảm nhảm cũng không còn hiện chấm đỏ thông báo.

Bạch Lộ muốn gửi gì đó sang, nhưng mỗi lần mở khung trò chuyện ra lại do dự rồi tắt đi.

Không có lý do thích hợp để bắt chuyện.

Phải rồi, cậu nhớ Jean từng chụp tấm hình cậu cầm máy cắt cỏ.

[Ảnh của tôi đâu?]

Nghe thật là ngang ngược.

[Có thể gửi tôi tấm hình chụp hôm nay không?]

Quá xa cách, bạn bè sẽ không nhắn kiểu đó.

[Ảnh][ mặt trời ]

Ờm...

[Bận không? Tôi muốn xem tấm hình đó][ chọc ]

Bạch Lộ nhìn dòng tin nhắn vừa soạn trong ba giây rồi dứt khoát xóa đi.

Cậu khóa màn hình, ném điện thoại ra xa rồi kéo chăn trùm kín đầu.

Ngủ thôi.

Cậu thật sự nên ngủ một giấc cho ngon.



Cái dạ dày đình công suốt cả ngày cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, phát ra những tiếng phản đối khe khẽ.

Cơn đói rít gào.

Khóe môi Bạch Lộ khẽ nhếch, nụ cười hiện lên mà không phát ra một âm thanh nào.

Sau một thời gian dài bình tâm, những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu cũng được gỡ dần ra.

Lần này, Bạch Lộ đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân khiến mình day dứt đến vậy.

Trong tiềm thức, cậu rất sợ đánh mất người bạn này.

Tình trạng của cậu hiện giờ chính là dáng vẻ của cậu trước khi quen biết chú chó vàng lớn ấy.

Bị những ký ức chợt hiện ra làm cho tinh thần uể oải, Bạch Lộ mệt mỏi đối phó với những cuộc quấy rầy dồn dập của Nam Nghiên Chu trong mông lung, trống rỗng, sau đó dần thiếp đi trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Phải thừa nhận rằng, việc giúp Jean cứu lấy tiệm ăn nhỏ của anh, ở một mức độ nào đó, đã mang lại cho cậu động lực để tiếp tục sống.

Giống như nam chính trong 《Cuộc đời của Pi》 cùng con hổ Bengal lênh đênh giữa đại dương vậy.

Biển mênh mông vô tận dễ khiến con người ta mất đi ý chí, nhàm chán đến phát điên.

Nam chính nhờ việc bắt cá để nuôi con hổ mới có thể sống sót cho đến ngày được cứu.

Bạch Lộ không biết bờ bên kia mà mình cần tìm ở đâu, nhưng cậu hiểu rất rõ, Jean đối với cậu mà nói, chính là sự tồn tại vô cùng quý giá.

Trải qua nhiều năm lăn lộn thương trường, dù chỉ là hành động theo bản năng, điểm xuất phát của cậu vẫn luôn là vì lợi ích bản thân.

Bạch Lộ chán ghét chính con người như thế của mình. Khi nhận ra bản năng lợi dụng sâu trong lòng, cậu càng không thể tự nhiên mà tìm gặp Jean như trước nữa.

Tình bạn không nên bị pha tạp.

Dù là thứ tình cảm nào khác, cũng vậy.

Chờ đến khi quán của Jean khởi sắc, cậu sẽ rời khỏi trấn nhỏ này.

Tìm một nơi xa lạ khác, sắp xếp lại tâm trạng, cố gắng hòa nhập cùng người dân địa phương.

Hoặc nếu không, tiếp tục sống tách biệt với thế giới cũng chẳng sao.

Rồi sẽ có một ngày, cậu trở lại bình thường, tiêu xài số tiền không bao giờ hết, tận hưởng thế giới này thật tốt.

Chỉ cần giao phó cho thời gian.

Cốc cốc... Từ hướng cửa ra vào vang lên tiếng gõ nhẹ.

Bạch Lộ vô thức nín thở.

Có người đến sao? Hay chỉ là ảo giác của cậu?

Cửa phòng ngủ cũng đóng kín, cách âm khá tốt, trong phòng lại tối om, nhìn thế nào cũng chẳng giống nơi có thể tiếp khách.

Không ai lại đi ghé thăm một căn phòng như thế này cả.

Bạch Lộ chậm rãi ngồi dậy, trừng mắt nhìn về phía cửa, nghiêng tai lắng nghe.

Cốc, cốc, cốc.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tiếng gõ cửa trở nên dứt khoát hơn, mang theo vẻ kiên định, như thể dù cậu có đang ngủ cũng phải bị gọi dậy cho bằng được.

Cốc, cốc, cốc.

Cốc, cốc, cốc.

“Tiểu Lộ!” Giọng người bên ngoài có phần lo lắng, như sợ cậu gặp chuyện gì đó trong phòng.

Bạch Lộ bật dậy hơi vội, đầu choáng váng, chậm chạp lần mò trong bóng tối đi ra.

Cậu bật vài công tắc đèn, rồi lập tức hối hận mà nheo mắt lại.

Ánh sáng quá gắt.

Mắt đau rát.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, người bên ngoài không gõ cửa nữa, chỉ kiên nhẫn chờ.

Cuối cùng, Bạch Lộ cũng ấn tay nắm cửa xuống.

Jean vẫn mặc bộ đồ thể thao mà Bạch Lộ tặng, chỉ khác là bên trong thêm một chiếc áo thun trắng, dù kéo khóa áo khoác xuống cũng không khiến người khác lúng túng không biết nhìn vào đâu.

Nhưng thời tiết thế này, kể cả ban đêm, mặc nhiều như vậy hẳn sẽ rất nóng.

Jean không còn nở nụ cười sảng khoái như thường lệ. Mái tóc vàng rối phủ xuống, che gần hết đôi mắt anh; chỉ có thể nhìn thấy vài tia sáng lấp ló trong kẽ tóc.

“Tôi đóng cửa hàng rồi, mang cho cậu bữa tối, còn có quần áo mới và khăn tắm.” Anh giơ túi đồ trong tay lên cho Bạch Lộ thấy.

“Cảm ơn.” Bạch Lộ nhận lấy, mở túi ra, liếc qua một cách lễ phép.

Có hai chiếc khăn tắm.

“Gặp đúng lúc siêu thị khuyến mãi, mua một tặng một.” Jean nói khô khốc.

Bạch Lộ bóp thử chất vải.

Cảm giác mềm mại, không giống loại hàng giảm giá rẻ tiền.

“Anh vào không?” Cậu không hỏi thêm gì nữa.

Jean mang hai phần mì Ý, rõ ràng là định cùng ăn.

“Được chứ?” Jean nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh nhìn ấy khiến Bạch Lộ như bị bỏng, vô thức quay mặt đi.

Cậu đã tìm đủ mọi cái cớ cho chuyện ban ngày, cố giữ nguyên bề ngoài của một mối quan hệ bạn bè.

Nhưng hiện tại, có vẻ như suy nghĩ của Jean không còn giống cậu nữa.

“Anh... Anh cũng chưa ăn à?” Bạch Lộ buột miệng hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.

Trước khi đồng ý, cậu cần một chút thời gian đệm.

“Ừ.” Jean vẫn chăm chú nhìn cậu, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất.

Bạch Lộ im lặng thật lâu, đủ lâu để nếu Jean quay người đi hoặc cậu khép cửa lại thì cả hai đều có thể giải thoát khỏi tình cảnh gượng gạo này.

Nhưng không ai trong họ nhúc nhích.

“Cùng ăn đi.” Bạch Lộ khẽ thốt ra ba chữ ấy.

Cơ thể to lớn của Jean khẽ run lên, dù rất nhẹ nhưng vẫn dễ dàng nhận ra.

Bạch Lộ xách đồ đến bàn ăn, bắt đầu mở hộp cơm.

Tiếng cửa đóng lại vang to hơn dự đoán.

Ngón tay Bạch Lộ hơi run, không bẻ nổi nắp hộp.

Nắp quá chặt.

Cậu thử lại, đoán xem bên trong là vị mì nào, nhưng chiếc hộp như cố tình chống đối, không tài nào mở ra được.

Một đôi bàn tay to nắm lấy hộp từ tay cậu, cẩn thận tránh chạm vào bất kỳ phần da nào trên tay cậu.

Tách, nắp hộp bật mở, hương kem béo ngậy lập tức lan tỏa.

Thật ra mùi mì đã thoang thoảng ngay khi mở cửa.

“Tiểu Lộ...” Jean cất giọng khàn khàn, trầm thấp và nghiêm túc khác thường: “Anh thích em.”

Bạch Lộ giật phắt đầu lên.

Tất cả sự che giấu trong phút chốc đều trở nên vô nghĩa, tình cảm trong mắt Jean bộc lộ mãnh liệt đến mức khiến cậu không biết phải làm gì.

“Anh có thể... Theo đuổi em không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Dũng cảm lên nào, Golden Retriever! GOGOGO [đầu chó ngậm hoa hồng]

Bình Luận

0 Thảo luận