Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỘC SƯ VÂN CẨM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:00:49
Mẫu thân giấu ta vào ám các, ta ngỡ rằng người muốn cùng ta chơi trốn tìm.
Nhưng người lại dùng mảnh bố nhét chặt miệng ta, nghiêm giọng dặn dò, dù thế nào cũng không được phát ra tiếng.
Từ khe hở trong ám các, ta tận mắt chứng kiến toàn bộ một trăm ba mươi hai mạng người Tấn gia bị đồ sát, máu nhuộm thành sông, bạch cốt chất chồng.
Kẻ cầm đầu là một nam tử vận bạch y, phong tư nho nhã, chính là Trung thư lệnh của Đại Hạ — Tống Minh.
Lão dùng chiếc khăn trắng muốt lau vết máu trên kiếm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: "Một đám dân đen hèn mọn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm? Đúng là không biết tự lượng sức."
Vậy thì, cả tộc của lão cũng đáng phải chết dưới tay kẻ tiện dân này!

1
Bảy tuổi năm ấy, ta lần đầu biết đến hận thù.
Bước qua xác tộc nhân, ta bò ra khỏi phủ qua lỗ chó, hòa vào dòng người rời khỏi Trường An.
Mẫu thân, phụ thân chỉ dạy ta lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách nhận diện kẻ ác.
Ta bị bán đi nhiều lần.
Trốn, bị bắt. Lại trốn, lại bị bắt...
Ta không biết phục tùng, cũng không biết lấy lòng người khác, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập tàn nhẫn...
Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một lão độc sư mặt mày hiền từ lừa đi.
Lão đưa ta đến một ngôi làng, dùng ta để luyện độc.
Ở cái tuổi thích ăn kẹo, ta từ đó căm hận đường ngọt.
Những năm ấy, sống không bằng chết!
Và rồi, ta lần đầu tiên học được cách giết người.
Không đúng, giết người chưa từng là thứ cần học, đó chỉ là bản năng sinh tồn của ta mà thôi.
Sau này, một trận đại hạn hán ập đến.
Tứ hoàng tử thân chinh đi cứu trợ thiên tai.
Dân chúng nói hắn không chỉ ôn nhuận như ngọc mà còn thương dân như con.
Thế nhưng, khi ta tràn đầy hy vọng, dùng bàn tay gầy guộc níu lấy vạt áo hắn, hắn lại chau mày, vẻ ghê tởm hiện rõ trên mặt.
"Láo xược." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cận vệ của hắn không chút do dự tung một cước đá thẳng vào mặt ta, khiến cả người ta văng xa ba thước.
Choáng váng, mặt rát bỏng như bị thiêu đốt, dòng chất lỏng ấm áp chầm chậm lăn xuống từ gò má.
Thương dân như con ư? Đúng là một trò cười.
Ta siết chặt lọ độc trong tay.
Bỗng nhiên, một giọng nữ quát lên: "Nàng ấy chỉ là một nạn dân!"
Một bóng người vận y phục trắng rơi xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng dùng khăn tay áp lên vết thương đang rỉ máu trên má ta.
Nàng ấy là Tống Tử Uyên, hôn thê của Tứ hoàng tử, cũng là con gái của kẻ thù giết cả tộc ta Tống Minh.
Nàng ấy đã cứu ta.
Kẻ đạo đức giả như Tống Minh lại có thể sinh ra một nữ nhi thiện lương đến thế sao?
Nếu phụ thân, mẫu thân ta vẫn còn, có lẽ ta cũng đã được nuôi dạy thành một người như nàng ấy rồi...


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=1]


2
Ta trở thành thị nữ thân cận của Tống Tử Uyên, lấy tên là Vân Cẩm.
Kẻ thù diệt tộc đang ở ngay trước mắt.
Ba mươi sáu tuổi, thanh cao nho nhã, là Tể tướng của Đại Hạ, quyền khuynh thiên hạ.
Ta vốn có thể hạ độc giết lão chỉ trong một đêm.
Nhưng hiện tại, ta đã có đủ kiên nhẫn, sao có thể để lão chết dễ dàng đến thế?
Sau khi vết thương lành hẳn, mỗi khi ta xuất hiện, luôn có những ánh mắt kinh diễm dừng lại trên người ta.
Nhưng với một nha hoàn thấp hèn mà nói, dung mạo xinh đẹp chỉ đồng nghĩa với tai họa.
Ba tháng sau, con trai độc nhất của Tống Minh chết vì hoa liễu bệnh, hưởng dương mười bảy tuổi.
Không ai biết rằng, chính ta đã ra tay.
Gã nổi thú tính, thừa lúc Tống Tử Uyên vắng mặt mà định làm nhục ta.
Ta càng van xin, gã lại càng phấn khích.
Nhưng dưới tác dụng của kịch độc ta hạ, gã căn bản không thể cứng lên được.
Ngoài dãi nước bọt đầy mặt ta, gã chẳng làm nổi gì khác.
Ngày qua ngày, liều độc dần dần phát tác, giả thành bệnh hoa liễu.
Cuối cùng, cả phủ Tống Minh chìm trong tang tóc.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tiếng khóc bi thương vang vọng khắp nơi, có phần giống tiếng gào thét tuyệt vọng năm đó của tộc nhân ta.
Tống Minh thống khổ siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, máu nhỏ xuống vạt áo trắng tinh.
Còn ta đứng đó không xa, chậm rãi lau sạch lọ sứ bằng một chiếc khăn trắng, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm trầm.
Giống như năm đó, lão lau vết máu trên thanh kiếm.
Ta muốn lão phải từng chút một nếm trải nỗi đau mà ta đã từng chịu đựng.
Mất con ư? Chừng đó sao có thể đủ?
Ngày Tấn gia ta bị đồ sát, đến một người khóc thương cũng chẳng có.
Lúc ấy, trong bụng mẫu thân ta, vẫn còn một sinh mệnh chưa kịp chào đời...

3
Nửa năm sau, Tống Minh nhận con của chi thứ về nuôi dưới gối.
Tống gia là thế gia trăm năm, cành lá sum suê, mất đi một công tử cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn.
Huống hồ, lão vẫn còn một muội muội là Hoàng hậu Đại Hạ, mà dưới gối bà ta lại có Tứ hoàng tử mang dòng máu Tống gia.
Chỉ cần phò trợ Tứ hoàng tử đăng cơ, đưa Tống Tử Uyên lên ngôi Hoàng hậu, thì thế hệ đế vương kế tiếp vẫn sẽ là người của bọn họ.
Một nước cờ quá đẹp.
Nhưng ta làm sao có thể để lão toại nguyện.
Tống Minh không hề hay biết... Tống Tử Uyên, nữ nhi ngoan ngoãn của lão, kỳ thực chẳng hề thích Tứ hoàng tử.
Mà Tứ hoàng tử, sau một thời gian quan sát, ta phát hiện hắn cũng chẳng ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Tứ hoàng tử và cận vệ thỉnh thoảng đến phủ.
Và ánh mắt tên cận vệ ấy nhìn ta chẳng khác gì ánh mắt con trai Tống Minh năm xưa.
Gã là Giang Diễn, độc tử của Giang gia, Thượng tướng quân hộ vệ của Tứ hoàng tử, cũng là công tử thế gia danh giá.
Gã đã có chính thê, thậm chí còn nạp đến năm phòng thiếp thất.
Có lẽ gã đã quên mất rằng, ta chính là con bé ăn mày suýt bị gã đá chết năm nào.
Nhưng ta nhớ rất rõ.
Trong buổi săn bắn, như thường lệ, ta theo sát bên Tống Tử Uyên.
Bất chợt, một cánh tay siết chặt eo ta, nhấc bổng lên.
Giang Diễn kéo ta lên ngựa của gã, ngoái đầu cười với Tống Tử Uyên.
"Mượn người của muội một lát, đảm bảo trả lại nguyên vẹn."
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, giữa vô số ánh nhìn, ta cùng hắn lao vào rừng sâu.
Danh tiết của ta còn gì để giữ nữa.
Gã dám làm vậy bởi gã quá chắc chắn Tống gia sẽ không vì một nha hoàn hèn mọn mà trở mặt với cận vệ tâm phúc của Tứ hoàng tử.
Thậm chí, nếu gã muốn, có khi Tống Minh còn sẵn sàng dâng ta lên cho gã.
Nhưng vì cớ gì.
Chỉ vì ta là một nha hoàn thấp kém nên phải cam chịu để người ta giày xéo hay sao.
Đây là một cuộc săn bắn.
Có thể xảy ra chuyện gì, ai cũng đoán được.
Nhưng rốt cuộc ai săn ai, vẫn chưa biết được đâu.
Ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận