20
Bùi Chiêu mời thiếu niên trong rừng trúc – Tô Cẩn Niên – đảm nhận chức vị học sĩ trong phủ.
Ta thực sự bất ngờ, không hiểu hắn đang có ý định gì.
Chẳng lẽ hắn muốn ra tay với Tống Tử Uyên?
Đêm Đông Chí, Tống Tử Uyên gảy đàn, Tô Cẩn Niên vẽ tranh, ta ngồi bên cạnh gói bánh, còn Bùi Chiêu thì học theo ta.
Sau đó, bốn người chúng ta cùng quây quần bên lò sưởi, thưởng thức bánh vừa nấu chín.
Ta nhìn thấy ý cười trong mắt Tống Tử Uyên, nụ cười ấy đã lâu lắm rồi ta không còn thấy nữa.
Nàng ấy là nữ chủ nhân trong vương phủ, so với khi ở phủ Tể tướng, rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Bùi Chiêu cho nàng ấy đủ thể diện và tự do, thậm chí trước mặt hạ nhân hay người ngoài, hắn còn làm tròn vai một phu quân bảo vệ thê tử.
Tống Tử Uyên biết ơn hắn, nhưng nàng ấy không vui.
Nàng ấy nắm lấy tay ta, thì thầm: “Tiểu Cẩm, muội có biết giữa biển người mênh mông, tìm được một tri kỷ đã khó, ở bên nhau lại càng khó hơn không? Ta đã không còn cơ hội, nhưng các người vẫn còn. Đừng vì ta mà bỏ lỡ nhân duyên của mình.”
Khoảnh khắc ấy, ta thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì Tống Tử Uyên xem tình yêu là điều quan trọng nhất.
Trong trương lai, nếu như Tống gia sụp đổ, ít nhất, Tô Cẩn Niên vẫn có thể là chỗ dựa trong lòng nàng ấy.
Ở một khía cạnh nào đó, Tống Tử Uyên và Bùi Chiêu rất giống nhau.
Bọn họ sinh ra đã là quân cờ trong tay người khác, có những bậc phụ mẫu yêu quyền thế hơn cả yêu con mình.
Có lẽ chính vì vậy mà họ càng cố chấp theo đuổi tình yêu.
Giây phút này, ánh mắt Tống Tử Uyên nhìn Tô Cẩn Niên lấp lánh ánh sao.
Nàng ấy mới chỉ mười sáu, vẫn đang ở độ tuổi mơ mộng về tình yêu…
Tô Cẩn Niên đi đến bên ta, hạ giọng nói: “Có người nhờ ta chuyển lời với muội: ‘Tinh vân vĩnh viễn đồng hành’.”
Tim ta chợt đập mạnh.
Hóa ra… y là người của Thái tử!
Sau khi ăn xong, Bùi Chiêu giữ lại hai người bọn họ, kéo ta rời đi, lên lầu cao ngắm sao.
Ta có chút bất an.
Việc này chẳng phải quá mức cố ý sao?
Hắn sẽ không phải là đang cố tình dung túng, rồi sau đó bắt gian tại trận đấy chứ?
Không được.
Ta hỏi hắn: “Điện hạ, vì sao lại để Tô Cẩn Niên cùng chúng ta đón Đông Chí?”
Hắn đáp: “Có vài lần, ta nhìn nàng, nàng lại nhìn Tống Tử Uyên, ánh mắt đầy áy náy và thương xót.”
“Từ lâu ta đã biết nàng ấy thích hắn.”
“Trước đây ta không quan tâm, bởi cuộc hôn nhân giữa ta và nàng ấy vốn chỉ là liên minh lợi ích, ta chỉ để ý liệu nó có giúp ích cho mục tiêu của mình hay không.”
“Nhưng sau khi có nàng, ta mới hiểu được… nếu một người cả đời không gặp được tri kỷ hoặc gặp rồi mà chẳng thể bên nha, thì đó là điều cô độc và tăm tối đến nhường nào.”
“Nếu nàng đã để tâm đến nàng ấy như vậy, còn dặn dò ta không được bạc đãi nàng ấy, vậy khiến nàng ấy vui vẻ một chút thì có sao?”
“Như thế, lúc ở bên ta, nàng có lẽ sẽ bớt cảm thấy tội lỗi hơn một chút.”
Thì ra là vì ta.
Hóa ra… ta đã nghĩ oan cho hắn.
“Bùm!”
Tiếng pháo hoa bất chợt vang lên, ánh sáng rực rỡ bừng nở trên bầu trời cao.
Bùi Chiêu nghiêng đầu nhìn, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hắn, tựa như ngân hà lấp lánh.
“Hoa đăng này từ đâu ra?”
“Ta đặc biệt chuẩn bị cho điện hạ. Đẹp không?” Ta hỏi.
Hắn gật đầu: “Ừm.”
“Vì sao bỗng dưng lại muốn ngắm pháo hoa?”
Ta nghe thấy chính mình đáp: “Điện hạ, mình thành thân đi.”
Hắn sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt ta sáng rực: “Không cần những lễ nghi rườm rà, không cần những kẻ không liên quan. Ngay tại đây, pháo hoa làm chứng, trăng sáng làm chứng, được không?”
Đôi mắt hắn lay động, như chìm vào cơn mê.
Qua một lúc, hắn nắm lấy tay ta: “Đi theo ta.”
Hắn đưa ta đến kho, nơi đặt một bộ giá y tinh xảo.
Lúc ấy, ta mới biết… thì ra từ khi rời đảo về, Bùi Chiêu đã bắt đầu chuẩn bị y phục cho ta, mãi đến gần đây mới hoàn thành.
Ta chạm nhẹ lên chiếc khăn voan thêu uyên ương: “Thêu pháp này… hình như không giống với những phần còn lại?”
Tay nghề không tệ, nhưng nếu so với đường thêu tinh xảo trên giá y, rõ ràng có phần kém hơn.
Bùi Chiêu ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Ta thêu đấy.”
“Ngài thêu?” Ta thực sự kinh ngạc.
“Hồi trước, ta từng nghe một truyền thuyết: Nếu khăn voan của tân nương được chính tân lang dồn hết chân tâm thêu nên, họ sẽ nhận được sự chúc phúc của Nguyệt Lão. Lòng thành càng sâu đậm, hôn nhân càng viên mãn.”
“Ngài tin mấy chuyện này à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=9]
Sao không bảo ta tự thêu?”
“Tâm ý của nàng, làm sao bằng ta?”
“…”
Bất chợt, hắn phát hiện ta đang giấu thứ gì sau lưng: “Nàng đang cầm gì đó?”
“Không có gì.” Ta vội vàng giấu đi.
Càng như vậy, hắn càng tò mò, vươn tay ôm lấy ta, moi ra một chiếc túi thơm.
Mũi thêu xiêu vẹo, còn vụng về hơn cả đường thêu trên khăn voan.
Hắn ngẩn ra, rồi lập tức vui vẻ: “Nàng làm? Làm cho ta?”
Ta bỗng thấy ngượng: “Nếu ngài chê xấu, thì đừng nhận.”
Hắn lại cười rạng rỡ: “Không xấu. Đây là túi thơm đẹp nhất mà ta từng thấy.”
“….”
Chúng ta thay hỉ phục, quỳ lạy dưới ánh trăng.
“Trăng sáng làm chứng, ta – Vân Cẩm – nguyện lấy Bùi Chiêu làm phu quân, cùng nhau đi hết quãng đời này, mãi kết đồng tâm.”
“Trăng sáng làm chứng, ta – Bùi Chiêu – nguyện cưới Vân Cẩm làm thê tử, dù mưa gió hay gian truân, dù sinh tử hay cách trở, đều cùng nàng nắm tay đi đến cuối con đường, đời đời kiếp kiếp, mãi kết đồng tâm.”
Hắn còn tự ý thêm lời?
Nhất bái thiên địa!
Nhị bái cao đường!
Phu thê giao bái!
Ánh trăng dịu dàng rọi lên giường, chiếc khăn voan được vén lên, lộ ra đôi mắt tràn đầy nhu tình.
Ta khẽ cười, chậm rãi nghiêng người về phía hắn: “Điện hạ, xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng.”
Mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẫn đưa tay che miệng ta: “Chờ đã, còn chưa đốt nến hỷ.”
“….”
Ta thở dài.
Hắn đi châm nến, lại chọn hương, lại rắc cánh hoa đào lên giường…
Đến khi ta nhịn không nổi nữa, liền kéo hắn lại, nâng cằm hắn lên: “Hỷ chúc rực rỡ, hương thơm dìu dịu, đào hoa bay bay, lang quân tuấn mỹ…”
Hắn nuốt nước bọt, hơi thở dần rối loạn…
“Chờ…”
Chờ cái gì mà chờ!
Ta đẩy ngã hắn xuống giường, giữ chặt hai tay hắn, không để hắn có cơ hội nói thêm lời nào nữa…
21
Bùi Chiêu đặc biệt chọn một ngày lành để nâng ta lên làm trắc phi.
Tô Cẩn Niên nói có người muốn gặp ta.
Y còn nói, nếu ta không gặp, người đó sẽ đến phủ Tứ hoàng tử tìm ta.
Ta đến một viện cũ nát.
Hôm đó trời mưa rất lớn, thiếu niên đứng giữa cơn mưa, bóng dáng có chút mỏng manh, tan vỡ.
Ta bung ô, vừa xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, Thái tử Bùi Dục đã vội vàng bước tới, không nói lời nào liền ôm chặt lấy ta.
"Vân nhi, đừng đi nữa, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện."
"Ta có thai rồi, là con của hắn." Giọng ta bình thản, không chút cảm xúc dư thừa.
Bùi Dục đứng sững tại chỗ.
"Ngài có thể lan truyền tin tức rằng Tứ hoàng tử sủng thiếp diệt thê, còn để thiếp thất sinh trưởng tử trước. Tống Minh tất nhiên sẽ không ngồi yên, lão nhất định ra tay với đứa trẻ trong bụng ta. Khi đó, Tướng phủ và Tứ hoàng tử chắc chắn sẽ xảy ra rạn nứt. Trong quá trình này, các thế gia khác cũng sẽ dao động, ngài có thể nhân cơ hội này thu phục lòng người, chờ đợi thời cơ."
Bùi Dục buông ta ra, nhìn ta đầy khó tin: "Vân nhi, ta không cần nàng làm vậy. Nếu ngai vị hoàng đế của ta phải đổi bằng sự hy sinh của một nữ nhân, ta thà không cần!"
"Bùi Dục, ngài đã từng chứng kiến cha mẹ, toàn tộc của mình thảm tử ngay trước mặt chưa? Ngài đã từng bị người ta bán đi hết lần này đến lần khác, bị đánh đập tàn nhẫn chưa? Ngài đã từng bị dùng để luyện độc, sống không bằng chết chưa? Ngài có biết đói rét là như thế nào không? Ngài có biết ta đã sống sót những năm qua bằng cách nào không?
"Chỉ cần thế gia còn tồn tại một ngày, thiên hạ này sẽ còn xuất hiện thêm nhiều người khổ mệnh như ta. Ngài là thái tử, là hy vọng của tầng lớp hàn môn, là hy vọng có thể giúp ta, giúp những người bị hãm hại khác lấy lại công bằng. Bây giờ ngài nói với ta rằng ngài không cần ngôi vị hoàng đế nữa sao? Vậy những người đã hy sinh vì ngài phải làm sao? Những kẻ đã dốc hết gia sản, sinh mạng để đi theo ngài thì sao? Còn ta thì sao?
"Ngài là thái tử, là kẻ đã bị định sẵn không thể chìm đắm trong tình ái, bằng không tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ đổ sông đổ bể. Khi đó, những người thuộc phe hàn môn đi theo ngài và cả ta, đều sẽ chết. Thiên hạ này cũng sẽ tiếp tục bị chèn ép dưới gót giày của thế gia. Ngài là hy vọng của chúng ta, vậy thì hãy tận dụng vở kịch này đến cùng, phát huy tác dụng của nó đến mức tối đa. Ngày thế gia suy vong, mới là ngày ta được giải thoát, cũng là ngày hàn môn có thể ngẩng cao đầu. Còn Tấn Vân... ngài cứ coi như nàng đã chết trong trận thảm sát năm đó rồi đi."
Thật kỳ lạ, chiếc vòng tay mà ta mãi không tháo xuống được, hôm nay lại dễ dàng cởi ra.
Ta đặt vòng tay vào tay hắn ta.
Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nhưng hắn ta là thái tử, là người gánh vác kỳ vọng của hàng vạn sinh linh, hắn ta định sẵn không thể có tư tình vào thời điểm mấu chốt này.
Cơn mưa này hẳn nên giúp hắn ta tỉnh táo lại.
Ta xoay người bước lên xe ngựa. Nhưng ngay khi ta định rời đi, Bùi Dục lại bất ngờ chui vào, nắm lấy tay ta, đeo chiếc vòng lại vào cổ tay ta.
"Đợi ta." Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận