17
Nghe nói thế gia đã sắp xếp người đến bắt gian, kết quả không những không bắt được ai, mà còn trở thành trò cười.
Buồn cười hơn nữa là, trong một gian phòng khác, nghĩa tử của Tống Minh lại bị bắt gian cùng một vị phi tần của bệ hạ.
Mà vị phi tần ấy cũng chính là người do Tống Minh cài vào bên cạnh Hoàng đế.
Gương mặt lúc nào cũng giữ vẻ nho nhã thanh cao của Tống Minh, giờ tái xanh vì giận dữ.
Tội làm loạn hậu cung, nghĩa tử của lão bị phán tử hình.
Lão có quyền khuynh triều dã thì sao? Lão vẫn cần thanh danh, vẫn cần thu phục lòng người. Vì vậy, lão dứt khoát vạch rõ giới hạn với nghĩa tử, thậm chí còn công tư phân minh, tự mình thỉnh cầu bệ hạ xử lý luôn cả chi nhánh của nghĩa tử.
Bọn chúng đang tự tàn sát lẫn nhau đấy!
Nhìn thế gia chó cắn chó, thật sự sảng khoái vô cùng!
Ta ném cho vị Gián quan trẻ tuổi xuất thân hàn môn một ánh mắt tán thưởng… làm tốt lắm.
Không uổng công ta đã báo tin cho y, để y đi bắt gian.
Nghĩa tử của Tống Minh không phải lần đầu tư thông với vị phi tần kia.
Ta biết chuyện này thế nào ư?
Bởi lẽ, dù phồn hoa như Trường An, số quý tộc quyền quý trên cao vẫn chỉ là thiểu số, còn phần lớn người dân là những kẻ nhỏ bé như ta.
Đừng xem thường những kẻ ti tiện. Chính chúng ta mới là huyết mạch vận hành cả thành Trường An này.
Những năm tháng làm việc ở phủ Tống Minh, phủ Tứ hoàng tử, ta đâu có uổng phí.
Một khi mạng lưới của đám người nhỏ bé này khởi động, cũng có thể lay chuyển được đại thụ!
18
Thái tử Bùi Dục cũng vướng phải một vụ bê bối là say rượu rồi xâm phạm cung nữ.
Nhưng so với vụ việc của Tống gia, chuyện này chẳng đáng là bao.
Bệ hạ chỉ giam chân hắn ta mà thôi.
Ta lập tức hiểu ra. Hàn môn hiện tại vẫn còn thế yếu, Bùi Dục chính là đang lấy gậy ông đập lưng ông, khiến thế gia buông lỏng cảnh giác.
Hắn ta ở trong tối, thế gia ngoài sáng.
Chờ đến thời cơ thích hợp, hắn ta sẽ ra tay phá vỡ thế cục.
Ba ngày sau, ta đến tạp viện gặp Bùi Dục.
Ta đoán hắn ta nhất định đã điều tra ta rõ ràng, vậy nên cũng không nhiều lời giải thích.
Hắn ta muốn ta rời khỏi phủ Tứ hoàng tử.
Ta từ chối: "Ta mang trên vai huyết hải thâm thù của cả gia tộc, sớm đã là người trong cuộc, sao có thể rút lui? Chỉ đến khi đại sự thành công, ta mới có thể rời đi."
Không đợi hắn ta đáp lại, ta lập tức xoay người rời đi, để lại cho hắn ta một bóng lưng dứt khoát.
19
Trong vương phủ, Bùi Chiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ta và Tống Tử Uyên sẽ thành thân vào ngày mùng năm tháng Chạp."
Hắn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt không biểu lộ gì khác thường, nhưng dưới ống tay áo, bàn tay lại siết chặt vì căng thẳng.
Động tác mài mực của ta thoáng khựng lại, rồi ta tiếp tục công việc trong tay: "Được."
"Nàng… không giận sao?" Hắn cẩn thận hỏi.
"Nếu vì ta mà điện hạ khước từ hôn sự này, thì Tống thừa tướng và Hoàng hậu nhất định sẽ không để ta sống. Ta biết điện hạ làm vậy là vì ta."
Ánh mắt hắn khẽ dao động.
Dĩ nhiên, không phải chỉ vì ta.
Con người đôi khi chẳng thể làm chủ được vận mệnh của mình.
Hắn là Tứ hoàng tử.
Hắn không thể tách khỏi thế gia.
Thế gia cũng không thể rời bỏ hắn.
Muốn củng cố địa vị, hắn buộc phải tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, không có lựa chọn nào khác.
Mà liên hôn với Tống gia là con đường tất yếu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hắn, ta, Tống Tử Uyên… ba người chúng ta đều không có năng lực thay đổi số mệnh này.
Nếu không thể thay đổi, vậy cần gì phải giãy giụa?
Hơn nữa, không liên hôn, làm sao để Tống Minh toàn tâm toàn ý đặt cược vào Bùi Chiêu? Làm sao khiến lão vui vẻ, đắc ý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=8]
Làm sao để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của ta?
Mùng năm tháng Chạp, Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên thành thân.
Ta sắp xếp mọi chuyện trong phủ một cách ngay ngắn gọn gàng.
Đêm tân hôn, có người lẻn qua cửa sổ vào phòng ta, đầu ngón tay lướt qua chân mày ta.
"Nàng đúng là ngủ được thật." Giọng nói bất đắc dĩ, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Điện hạ muốn ta thế nào? Khóc lóc, làm ầm hay thắt cổ tự vẫn?"
Ta mở mắt, nghiêng người đối diện hắn, hỏi: "Động phòng rồi sao?"
Bùi Chiêu khẽ chọc lên trán ta, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Nàng nói ra hai chữ đó mà chẳng chút gợn sóng nào sao? Nàng và ta còn chưa… sao ta có thể cùng người khác…"
Nói đến đây, sắc mặt hắn dần ửng đỏ.
Ta thở dài: "Không phải người khác. Tống cô nương là Tứ hoàng tử phi, là chính thê của ngài. Nàng ấy từng cứu mạng ta, là một nữ tử vô cùng tốt."
"Cho dù nàng có tốt đến đâu, thì trong lòng nàng cũng không có ta."
Bùi Chiêu nói: "Nàng ấy còn sợ động phòng hơn cả ta."
Tim ta giật thót.
Hắn biết gì sao?
"Sao điện hạ lại nói vậy?"
"Tiểu Cẩm, ta cũng từng được người khác yêu mến, ta biết ánh mắt của một người khi yêu là thế nào. Từ trước đến nay, nàng ấy chưa từng nhìn ta với ánh mắt đó."
Ta âm thầm thở phào.
Có lẽ hắn vẫn chưa biết đến thiếu niên năm xưa trong rừng trúc.
Nếu sau này mọi chuyện thành công, ta sẽ dùng mạng của Thái tử để bảo vệ Tống Tử Uyên, có lẽ nàng ấy và người kia vẫn còn cơ hội.
Ta không thích nợ ai.
Nàng ấy cứu ta một mạng, ta trả lại nàng ấy một mạng, coi như xong nợ.
"Bây giờ nàng đã gả cho ngài thì chính là người của ngài, dù thế nào đi nữa, ngài cũng không được bạc đãi nàng."
Bùi Chiêu cau mày: "Vân Cẩm, nàng thực sự mong ta và người khác tốt đẹp đến vậy sao?"
"..."
"Không phải, ta tin điện hạ. Chỉ lo điện hạ vì ta mà đắc tội với Tống thừa tướng."
"Ngụy biện! Nàng lúc nào cũng nghĩ cho Tống Tử Uyên! Khi trước nàng liều mạng cứu ta, cũng nói là vì nàng ấy. Sau đó ta muốn nàng theo ta về phủ, nàng lại cố chấp quay về tìm nàng. Giờ nàng đã gả cho ta, nàng không những không ghen, mà còn sợ ta đối xử không tốt với nàng. Trong lòng nàng, rốt cuộc ta là gì? Ai quan trọng hơn?"
"Không phải vậy, điện hạ… sao lại giận dỗi như trẻ con thế?"
"Nói đi!"
"Nàng quan trọng hơn."
"Qua loa!"
Hắn đang giận dỗi, kiểu giận rất khó dỗ.
Phải làm sao bây giờ?
Ta khẽ hôn lên má hắn, dịu dàng nói: "Không giống nhau đâu, điện hạ. Nàng ấy là ân nhân cứu mạng ta, còn ngài… là người ta thích."
Đây là lần đầu tiên ta nói ra hai chữ "thích".
Hắn sững người tại chỗ, giận dỗi lập tức tan biến, mặt đỏ đến tận mang tai.
Ta dịch vào bên trong giường, nhường một chỗ trống: "Điện hạ, hay là lên đây nghỉ một lát rồi hẵng về?"
"..."
Mặt Bùi Chiêu lại càng đỏ hơn, ngập ngừng một lúc, cuối cùng thấp giọng đáp: "Ừm."
Hắn cẩn thận nằm xuống.
Ta nép vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim dồn dập của hắn, khẽ vỗ lên ngực hắn một cái: "Ngủ đi, điện hạ, người quan trọng nhất của ta."
Hắn là người rất coi trọng nghi lễ.
Dù động lòng nhưng cũng sẽ không tùy tiện có hành động vượt quá giới hạn với ta.
Định lực như vậy, thực sự khiến ta đau đầu.
Hắn khiến kế hoạch của ta khó mà tiến hành.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ta.
Ở nơi ta không nhìn thấy, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Trong giấc ngủ chập chờn, ta cảm nhận được một nụ hôn nhẹ rơi trên trán mình, cùng với một câu nói: "Ta cũng thích nàng."
Hắn ngồi dậy, lặng lẽ trèo qua cửa sổ ra ngoài, còn cẩn thận giúp ta đóng cửa lại.
Ta mở mắt, nhìn cánh cửa sổ kia mà nghĩ…
Nếu hắn đã coi trọng nghi thức như vậy, vậy thì ta sẽ cho hắn một nghi lễ trọn vẹn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận