22
Tin ta có thai, dĩ nhiên phải để Tống Minh là người đầu tiên biết.
Tính theo thời gian, ta cũng sắp phải chết rồi.
Hôm đó, Tống Minh đến phủ Tứ hoàng tử. Ta sắc mặt hồng hào, đang cười nói với nữ tỳ bên cạnh, cố ý để lộ chuyện ta có thai.
Biểu cảm của Tống Minh vô cùng đặc sắc, khuôn mặt nho nhã, cao quý kia bỗng chốc nứt ra.
Lão tự cho mình mưu lược, không ngờ kẻ sắp chết như ta chẳng những leo lên vị trí cao hơn mà còn mang thai trước cả Tống Tử Uyên.
Ta sẽ sinh trưởng tử của Bùi Chiêu, mà với mức độ coi trọng của Bùi Chiêu dành cho ta, tương lai nếu hắn kế thừa đại thống, ngôi vị có khả năng sẽ truyền cho trưởng tử.
Đã đến bước này, lão không thể đổi người ủng hộ nữa, lão đã không còn đường lui.
Nhưng tất cả những gì hắn khổ tâm gầy dựng, rất có thể sẽ trở thành lợi thế cho kẻ khác.
Lão nhìn ta bằng ánh mắt âm lãnh như rắn độc.
Mà ta, lần đầu tiên thẳng thắn đối diện lão, trả lại hắn một nụ cười khiêu khích, sau đó xoay người rời đi.
Tống Minh nắm quyền khuynh đảo triều đình, dĩ nhiên sẽ nghĩ việc giết ta dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng rồi lão sẽ hiểu thế nào là lực bất tòng tâm.
Bùi Chiêu mà lão nâng đỡ còn cứng rắn hơn nhiều so với những gì lão tưởng tượng.
Tống Minh không thể công khai đối đầu với Bùi Chiêu, mà một khi lão dùng thủ đoạn bẩn thỉu, lão sẽ nhận ra rằng tai mắt của lão trong vương phủ đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Cả vương phủ được canh giữ nghiêm ngặt, viện của ta càng được bảo vệ cẩn mật, sinh hoạt của ta đều có người giám sát chặt chẽ.
Ngay cả nữ nhi mà lão tự tay bồi dưỡng cũng phải kiểm tra tất cả mọi thứ thay ta.
Ở bên ngoài, Tống Minh hô phong hoán vũ, nhưng trong vương phủ này, lão hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Hôm đó, Tống Tử Uyên đến Tướng phủ một chuyến, khi về thì mắt đỏ hoe, trên mặt còn in rõ dấu bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=10]
Ta liền biết nàng ấy đã chịu ấm ức.
Đồng thời, dưới sự thao túng của Thái tử, lời đồn Bùi Chiêu sủng thiếp diệt thê lan truyền khắp phố phường.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của Tống Minh, ta liền vui vẻ mà ăn thêm hai bát cơm.
Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên im lặng chịu đựng những lời đồn bên ngoài, nhưng trước mặt ta, họ không hề bộc lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
Họ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.
Sau đó, phủ Tể tướng liên tục gửi bổ phẩm đến.
Ha, chỉ có vậy thôi sao?
Tống Tử Uyên để thái y kiểm tra từng thứ một, sau đó mới đưa đến viện của ta.
Bùi Chiêu vẫn không yên tâm, lại lệnh cho người kiểm tra lần nữa mới cho phép dùng.
Ta chẳng kiêng dè gì, cứ ăn uống thoải mái.
Cơ thể ta từng bị luyện độc, vốn không thể sinh con.
Dù may mắn sinh ra, e rằng cũng khó sống lâu.
Tấn gia ta, đến đời này coi như tuyệt hậu.
Mà cái tội này, là để dành cho Tống Minh.
Mùa xuân năm sau, Hướng Quỳ tìm đến, nàng muốn vào ngục thăm Nhị công tử Hướng gia.
Lúc này ta mới biết, hóa ra năm ngoái khoảng thời gian nàng biến mất, là để vận chuyển lương thảo tiếp tế biên cương.
Nhị công tử Hướng gia – Hướng Xuyên, tám tuổi nhập ngũ, cùng phụ thân trấn thủ phương Bắc, bảo vệ Đại Hạ.
Tướng sĩ vì nước quên mình, nhưng thế gia đứng đầu là Tống Minh lại chặn vật tư, muốn vây chết bọn họ tại biên cương.
Hướng Quỳ vì báo ân nhà họ Hướng, bất chấp nguy hiểm vận chuyển lương thảo, thậm chí còn lấy thân thử thuốc, giải cứu dịch bệnh phương Bắc.
Khó khăn lắm cha con Hướng gia mới khải hoàn trở về, lại bị thế gia vu oan mưu phản, Nhị công tử bị kết án chờ mùa thu hành quyết.
Bi kịch của Tấn gia ta đang tái diễn.
Ta cầm lệnh bài của Bùi Chiêu, cho Hướng Quỳ một nén nhang để gặp mặt.
Chuyện này không thể giấu được Bùi Chiêu, cũng không thể qua mặt Tống Minh, nhưng thì sao chứ?
Bùi Chiêu tin ta.
Biết ta từng bị luyện độc, hắn chỉ đau lòng, chỉ trách ta vì sao không nói sớm.
Mùa thu, ta khó sinh.
Thái y và bà đỡ đều bó tay.
Bùi Chiêu lo đến đỏ mắt, ta nắm tay hắn nói: "Điện hạ, đừng sợ, ra ngoại thành tìm Hướng Quỳ, nàng có thể cứu ta."
Toàn Đại Hạ, Hướng Quỳ là người đầu tiên noi theo Hoa Đà, thực hiện phẫu thuật mổ lấy thai.
Hướng Quỳ đến, mà Bùi Chiêu hoảng đến mức uy hiếp nàng, nếu cứu không được ta, nàng phải chết.
Ta lườm hắn một cái, hắn liền ngậm miệng.
Hướng Quỳ hỏi hắn chọn bảo mẹ hay bảo con, còn nói ta mang song sinh.
Bùi Chiêu không do dự, chọn bảo mẹ.
Hướng Quỳ nói không thể sinh thường, chỉ có thể mổ, sẽ rất đẫm máu, bảo hắn ra ngoài.
Hắn không chịu.
Hắn nắm chặt tay ta, tận mắt chứng kiến Hướng Quỳ rạch bụng ta, lấy ra hai đứa bé.
Cảnh tượng ấy để lại bóng ma suốt đời cho hắn.
Hắn len lén lau nước mắt, còn thề không bao giờ để ta sinh con nữa.
"Con... toàn vẹn chứ?"
Ta rõ ràng biết, nhưng không dám nhìn vào tã lót.
Mong con mạnh khỏe, có lẽ là mong ước chân thành của mọi người mẹ.
Nhưng chúng lại không may sinh ra từ ta, nguyện kiếp sau chúng đừng chọn một người mẹ như ta nữa.
"Là một đôi long phượng, rất khỏe mạnh." Hướng Quỳ nói.
Ta sững sờ.
Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên mỗi người ôm một đứa, quây quần bên ta, ấm áp vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng không rõ cảm xúc của mình.
Khi sinh ta, cha mẹ ta cũng như thế này sao?
Trước khi đi, Hướng Quỳ để lại một câu: "Trắc phi khó sinh, e rằng là bị bồi dưỡng quá mức, về sau cần chăm sóc thật tốt."
Bùi Chiêu lập tức nhận ra điều gì đó, giật lấy đứa bé từ tay Tống Tử Uyên, lạnh lùng nhìn nàng.
"Điện hạ, không phải Tống tỷ tỷ, nàng là nữ nhi khuê phòng, không thể hiểu những chuyện này." Ta yếu ớt nói.
Ý rất rõ ràng, là phu phụ Tể tướng mượn tay Tống Tử Uyên để hại ta.
Cũng không uổng công ta suốt thời gian qua ăn uống vô độ.
"Suýt nữa ta hại nàng và con." Tống Tử Uyên tràn đầy hổ thẹn, nước mắt long lanh.
Ta lắc đầu: "Không phải lỗi của tỷ, Tống tỷ tỷ.
"Điện hạ, tỷ tỷ, ta và hai đứa trẻ có thể sống là nhờ Hướng Quỳ, có thể hay không, vào thời điểm thích hợp, xin cho Nhị công tử Hướng gia cơ hội chuộc tội lập công, ta muốn tích phúc cho con."
Trời sáng, Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên mỗi người ôm một đứa, vào cung.
Rồi, trung thu năm sau, Hoàng đế bệnh nguy, thế gia do Tống Minh đứng đầu phát động binh biến, Bùi Chiêu bức cung.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận