Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỘC SƯ VÂN CẨM

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:01:28
6
Mỗi ngày, ta đều phải xuống nước dò đường.
Mỗi lần bơi trở về, từ xa đã thấy Bùi Chiêu đứng đó, tha thiết dõi theo phương hướng của ta.
Khi ta quay về, trong mắt hắn liền sáng lên một tia hy vọng.
Cho đến một lần nọ, ta đi suốt hai ngày hai đêm.
Khi trời vừa tảng sáng, ta trở lại, lại thấy hắn vẫn còn đứng ở đó.
Ta còn chưa lên bờ, hắn đã vội vã chạy đến, dẫm lên mặt nước mà hắn khiếp sợ.
Người luôn kiềm chế, lễ độ, lại mắc chứng ưa sạch sẽ như hắn bỗng siết chặt lấy ta — một kẻ đang ướt sũng.
"Đừng đi nữa, chúng ta không trở về nữa."
Không trở về… nghĩa là hắn muốn từ bỏ thân phận hoàng tử tôn quý, chấp nhận trắng tay, cùng ta ở lại hòn đảo này.
Hai ngày qua, hắn một mình đứng trước biển rộng mênh mông, chờ đợi một người mà không biết liệu có quay về hay không.
Đến một khoảnh khắc nào đó, hắn đã ra quyết định, nếu người đó không bỏ rơi hắn, hắn nguyện từ bỏ tất cả để ở bên nàng.
Khoảnh khắc này, ta biết hắn xong rồi.
Người thiếu niên tưởng chừng lãnh đạm này, thực chất lại thiếu thốn yêu thương, lại càng khát khao được yêu.
Khi hắn bị ám sát, khi hắn rơi xuống nước, khi hắn sốt cao, khi hắn chờ đợi…
Bất cứ khoảnh khắc tuyệt vọng nào, ta chưa từng một lần bỏ rơi hắn.
Ta hết lần này đến lần khác nắm lấy tay hắn, trở thành tia sáng duy nhất trong lòng hắn.
Người chưa từng được yêu thương, sao có thể không đắm chìm vào ánh sáng?
Nhưng ta chỉ mỉm cười: "Điện hạ, ta đã tìm được đường rồi, chúng ta có thể quay về."
Tống Minh không biết, hoàng tử mà lão một tay nâng đỡ đang dần thoát khỏi sự khống chế của lão.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, ta đều thấy hình ảnh mẫu thân ôm bụng bầu, quỳ rạp dưới chân lão cầu xin tha mạng.
Lão chẳng chút do dự, đâm lưỡi kiếm lạnh lẽo vào bụng bà, vặn chuôi kiếm, mặc sức khuấy đảo máu thịt bên trong.
Lão mỉm cười: "Dòng giống của tiện dân chẳng khác gì loài sâu kiến, chết thì chết, đó là số mệnh của bọn ngươi."
Vậy thì, toàn tộc của lão cũng nên chết trong tay con sâu kiến này.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=4]


7
Chúng ta đóng một chiếc bè gỗ, mang theo lương thực, trải qua năm ngày đêm, trở về hoàng thành.
Quả nhiên, thế gia đã lập một hoàng tử khác, Bát hoàng tử bị đưa về dưới danh nghĩa dưỡng tử của Hoàng hậu.
Bùi Chiêu vừa trở về, Hoàng hậu và Tống Minh liền kinh hãi lẫn vui mừng.
Nghe nói Hoàng hậu thậm chí còn đỏ cả mắt.
Trong người Bùi Chiêu chảy dòng máu Tống gia!
Mà thế gia coi trọng nhất chính là huyết thống, Bùi Chiêu đương nhiên là người mà bọn họ sẵn lòng nâng đỡ nhất.
Nhưng, liệu hắn có còn cam tâm tình nguyện làm một quân cờ mặc cho họ sắp đặt nữa không?
Còn về chuyện ám sát…
Do mũi tên của Gián quan mang dấu ấn hoàng gia, bọn họ lập tức nghi ngờ các hoàng tử khác.
Nhị hoàng tử là người tổ chức cuộc săn này, đương nhiên trở thành kẻ chịu tội đầu tiên.
Đáng nói là, hắn ta thực sự đã làm một số chuyện hại trung thần dưới sự chỉ điểm của Tống Minh.
Ngày hôm đó, người bị giết không chỉ có mỗi Gián quan kia nữa.
Giang Diễn dù biết Gián quan đã nói dối nhưng không thể hé lộ nửa lời.
Tứ hoàng tử sống chết chưa rõ, gã thân là Thượng tướng quân Tả Vệ lại thất trách trong việc hộ giá, đã bị bãi chức và tống giam.
Nếu còn thêm tội danh mưu sát quan viên, gã gần như không còn đường sống.
Giang Diễn đương nhiên không dại gì mà tự chui đầu vào lưới.
Vậy nên, dù vô tình hay cố ý, gã cũng đẩy toàn bộ tội danh lên đầu Nhị hoàng tử.
Cuối cùng, vị Nhị hoàng tử vô dụng trở thành con dê thế mạng.
Thêm một quân cờ của Tống Minh bị phế bỏ.
Ta muốn chậm rãi bẻ gãy từng cái móng vuốt của lão.
Thế gia mà lão kiêu hãnh, sẽ từng chút một bị con sâu cái kiến mà lão khinh thường này hủy diệt.

8
Bùi Chiêu muốn ta cùng hắn trở về vương phủ, ta từ chối.
Về đến Tướng phủ, ta kể lại mọi chuyện với Tống Tử Uyên, chỉ giấu đi phần liên quan đến Gián quan.
"Muội thích Tứ hoàng tử sao?" Nàng ấy hỏi.
Ta lắc đầu.
"Vậy vì sao muội lại liều mạng cứu hắn?"
"Hắn là phu quân tương lai của tiểu thư."
Nàng ấy nhíu mày: "Nếu hắn không thể trở về, phu quân của ta sẽ là Bát hoàng tử. Chẳng lẽ muội cũng sẽ liều mạng vì Bát hoàng tử sao? Muội có mấy cái mạng?"
"Tiểu Cẩm, muội nhớ kỹ, mạng của muội không hề thấp kém hơn bất kỳ ai. Nếu hắn thật lòng với muội, là tri kỷ cùng muội đồng cam cộng khổ, ta không có gì để nói. Nhưng hắn không phải. Sau này, đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa."
Nàng ấy vậy mà lại nói, mạng của một nha hoàn không hề thấp kém hơn bất kỳ ai. Mà cái "bất kỳ ai" này, bao gồm cả Tứ hoàng tử cao cao tại thượng.
Ta biến mất mấy tháng trời, vậy mà giữa chốn Trường An phồn hoa này, chỉ có mỗi nàng ấy là mất ngủ vì ta.
Trong cổ họng ta bỗng nghẹn lại, gật đầu: "Được."
Ta vẫn luôn thắc mắc, một kẻ giả nhân giả nghĩa như Tống Minh, rốt cuộc đã nuôi dạy thế nào mà có thể sinh ra một người lương thiện và thấu tình đạt lý như Tống Tử Uyên?
Từ nhỏ, nàng ấy đã được bồi dưỡng để trở thành Hoàng hậu. Phu phụ Tống Minh nghiêm khắc đến cực điểm, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ liền bị trách mắng hoặc phạt gia pháp.
Nhưng nàng ấy rất thích đọc sách. Có lẽ chính những con chữ trong sách đã nuôi dưỡng nên con người nàng ấy hôm nay.
Kỹ nghệ gảy đàn của nàng ấy bậc nhất Trường An, ngay cả nhạc sư trong hoàng cung cũng phải than không bằng.
Thế nhưng, nỗi u sầu trong tiếng đàn của nàng ấy lại không ai hiểu được.
Cho đến hai năm trước, trong rừng trúc, khi tiếng đàn của Tống Tử Uyên cất lên, một thiếu niên ngang qua đã dừng bước, lấy giấy bút ra.
Mực vẩy tung bay, ý cảnh trong khúc nhạc hiện lên sống động trên trang giấy.
Về sau, tháng nào nàng ấy cũng đến rừng trúc đánh đàn.
Mà thiếu niên kia, cũng nhất định sẽ xuất hiện.
Bọn họ chưa từng có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn, nhưng từ lâu đã tâm linh tương thông.
Thế nhưng, sau này, chính Tống Tử Uyên bảo ta đi nói với thiếu niên ấy rằng, nàng sẽ không đến nữa.
Nàng ấy phải thành thân rồi.
Gả cho hoàng tử được thế gia nâng đỡ, trở thành Hoàng hậu, là số mệnh nàng không thể thay đổi.
Không ngoài dự đoán, ngay khi Tứ hoàng tử trở về, phu phụ Tống Minh liền bảo nàng ấy mang thuốc bổ sang vương phủ.
Trong vương phủ, Bùi Chiêu và Tống Tử Uyên sóng vai đi phía trước, trai tài gái sắc, vẻ ngoài hòa hợp nhưng lại che giấu sự xa cách.
Ta và Giang Diễn theo sau.
Bùi Chiêu đã cứu Giang Diễn ra khỏi lao ngục.
Nhân từ trước nay luôn là thủ đoạn của hắn. Chỉ cần ban chút ân huệ, toàn bộ Giang gia sẽ vì hắn mà cảm kích, vì hắn mà trung thành đến chết.
Hắn thậm chí còn dung túng thuộc hạ phạm một số sai lầm nhỏ, như vậy mới nắm được nhược điểm của họ.
Huống hồ, đổi một thân vệ khác, liệu có ai vì hắn mà cản đao chịu chết hay không?
Hắn chưa bao giờ tin vào điều đó.
Giang Diễn nhìn thấy ta, ngạc nhiên: "Ngươi còn sống?"
Gã không hề biết người cứu Tứ hoàng tử chính là ta.
Ta không đáp.
"Làm lơ ta à?" Gã càng được nước lấn tới.
Ánh mắt ta vẫn dõi theo Tống Tử Uyên, còn ánh mắt Giang Diễn thì vẫn luôn dán chặt vào ta.
Hôm nay ta cố tình mặc một chiếc váy cổ thấp hơn bình thường, lộ ra cần cổ và xương quai xanh trắng ngần.
Ta không để ý đến gã, gã lại càng táo tợn hơn. Bất ngờ kéo ta vào lòng, bịt chặt miệng ta không cho lên tiếng, sau đó hôn lên trán ta một cái.
Chỉ vì ta là một nha hoàn, gã có thể tùy ý làm nhục.
Vậy thì, gã cũng đáng chết.

Bình Luận

0 Thảo luận