4
Mũi tên của Giang Diễn bay thẳng về phía một người.
Người đó không phải kẻ tầm thường, mà là một vị Gián quan trẻ xuất thân hàn môn, trung thành với Thái tử.
Tứ hoàng tử dựa vào thế gia, còn Thái tử lại có hậu thuẫn từ hàn môn. Nhưng đáng tiếc, hàn môn sắp bị quét sạch rồi. Ngay cả bệ hạ cũng bị Tống Minh chèn ép đến mức mất hết ý chí, bắt đầu tìm đến tiên đạo.
Cuộc săn bắn này do Nhị hoàng tử tổ chức, hắn ta thuộc phe Tứ hoàng tử.
Săn bắn mà, có người bị mãnh thú cắn chết cũng chẳng phải chuyện gì hiếm. Chỉ cần mượn cơ hội này để trừ khử dị kỷ, thì tất cả đều hợp lý.
"Ngươi xem, đây chính là kết cục của kẻ không biết nghe lời."
Giọng Giang Diễn lạnh như lưỡi rắn, lướt qua tai ta.
Ta sợ đến phát run, còn gã thì cười một cách thích thú.
Tứ hoàng tử, kẻ luôn được ca tụng là nhân hậu, đã chứng kiến tất cả, nhưng không nói một lời nào cho ta.
Cũng giống như năm đó, khi Giang Diễn tung một cước về phía ta, hắn chỉ thản nhiên nói một câu: "Ngươi không nên làm người khác bị thương."
Hắn có dung mạo tuấn mỹ, phong thái ôn hòa như ngọc, đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng dịu dàng, lời nói cử chỉ đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Nhưng sau vẻ ngoài ấm áp đó lại là sự lạnh lùng thờ ơ.
Hắn không tin ai, cũng chẳng bận tâm đến ai.
Điều hắn quan tâm chỉ có lợi ích và quyền lực. Mà ta, một nha hoàn vô giá trị, không đáng để hắn ra mặt vì ta.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chính bọn họ cũng rơi vào phục kích.
Tên Gián quan kia biết rõ cuộc săn bắn này là một cái bẫy, tại sao vẫn đến?
Bọn họ muốn phản công.
Ngu xuẩn!
Giang Diễn chẳng còn tâm trí quan tâm đến ta, gã vứt ta sang một bên.
Cũng may, mục tiêu của những kẻ kia là Tứ hoàng tử và phe cánh của hắn, không hề có ý định động đến ta.
Ta vội vàng trốn sau một thân cây.
Cuộc giao chiến ngày càng xa.
Khi không còn thấy bóng dáng bọn họ, ta liền chạy tới kiểm tra mạch của vị Gián quan kia.
Vẫn chưa chết.
Ta bấm huyệt nhân trung, ép y tỉnh lại.
"Công tử, nhẫn nhịn một chút, ta sắp rút tên cho ngài."
Ta đè chặt ngực y, dứt khoát rút mũi tên ra, rồi dùng khăn tẩm thuốc cầm máu cho y.
Người kia đau đến mức mặt mày méo mó, nhưng vẫn không quên nói lời cảm tạ.
"Đa tạ."
Ta nghiêm giọng: "Công tử, các ngài hồ đồ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=2]
Giết một Tứ hoàng tử, thì Thái tử có thể thắng sao?
"Hoàng tử nhiều như vậy, thế gia chỉ cần đổi người để phò trợ. Các ngài làm vậy chẳng khác nào dâng đao cho thế gia, hơn nữa còn là một thanh đao cực sắc.
"Ám sát hoàng tử? Các ngài không sợ thế gia nhân cơ hội này tiêu diệt toàn bộ hàn môn sao? Mười năm trước, cả gia tộc Tấn gia bị diệt vẫn chưa đủ thảm sao? Đánh kẻ địch tổn thất tám trăm, mà bản thân lại mất đến tám nghìn. Đến lúc đó, e là ngay cả Thái tử cũng bị các ngài liên lụy."
Nam tử trợn tròn mắt: "Ta… ta…"
Máu lại trào ra nhiều hơn.
"Đừng kích động." Ta ngắt lời: "Ta có một kế sách có thể bảo toàn hàn môn, nghe kỹ đây. Hôm nay trong rừng sâu đột nhiên xuất hiện một nhóm thích khách, chính tên thích khách đã bắn ngài. Mũi tên trên người ngài chính là bằng chứng…"
Dứt lời, ta cầm tay y áp lên miệng vết thương.
"Tự cầm máu đi. Còn hiện trường, giao lại cho ngài xử lý. Ta còn có việc phải làm."
Ta đứng dậy, dứt khoát cởi bỏ ngoại bào.
"Ngươi… ngươi định làm gì?" Nam tử trẻ tuổi đỏ bừng mặt, vẻ mặt hoảng hốt.
"Yên tâm, ta không bắt ngài chịu trách nhiệm đâu."
Ta cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại trung y, rồi lột trang phục của một thích khách đã chết, mặc vào người. Sau đó, ta lập tức đuổi theo đám người Tứ hoàng tử.
"Cô nương, xin hỏi cô nương là người nhà nào?" Giọng nói từ phía sau vang lên.
Ta quay đầu: "Ta không có nhà, không cha không mẹ. Ta tên là Vân Cẩm, là nha hoàn được Đại tiểu thư nhà họ Tống thu nhận. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ rằng ta đã cứu ngài."
Cha ta cũng từng là một gián quan ngay thẳng chính trực!
Không chần chừ, ta xoay người lao đi, đuổi đến tận vách đá.
Vừa kịp nhìn thấy Tứ hoàng tử sắp bị một kiếm xuyên tim.
Giang Diễn, hộ vệ thân cận của hắn, lúc này cũng đã không thể bảo vệ bản thân, càng đừng nói đến việc che chở cho chủ nhân.
Ta lao tới, chắn trước người Tứ hoàng tử.
Trên người ta có giáp che chắn, lưỡi kiếm không thể xuyên qua, nhưng lực đánh quá mạnh, cả hai bị đẩy khỏi vách đá.
Ta ôm chặt hắn, xoay người một vòng, để hắn ở trên, ta ở dưới.
Gió thổi mạnh, mặt nạ ta bị cuốn đi, lộ ra gương mặt thật.
Ta đối diện với ánh mắt kinh hoảng đầy sửng sốt của hắn.
"Điện hạ, lấy mạng ta đổi mạng ngài, chỉ mong ngài đối xử tốt với Đại tiểu thư nhà ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận