Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐỘC SƯ VÂN CẨM

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:04:14
Từ khi ta về Tô gia, vẫn có không ít bà mối đến tận cửa mai mối cho Tô Chiêu.
Lại có kẻ lắm chuyện, nói ta danh không chính, ngôn không thuận, là mặt dày tự bám lấy hắn.
Trong mắt họ, nguyên phối phu nhân của Tô Chiêu đã mất, ta đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không được công nhận.
Những lời ấy, ta không bận tâm. Dăm ba câu đàm tiếu chẳng thể tổn thương ta.
Nhưng Tô Chiêu lại đề nghị tái thành hôn một lần nữa.
Hắn nói, như vậy mọi người mới biết hắn đã có thê tử, sẽ không còn ai tới cửa làm mối.
Cũng như vậy, những nam tử từng gặp ta, cũng sẽ không ai dò hỏi ta đã thành thân hay chưa.
Đúng vậy, ta cũng có người nhớ mong.
Ta gật đầu.
Mãi sau này ta mới biết, từ ngày ta trở về, Tô Chiêu đã lặng lẽ chuẩn bị giá y cho ta.
Nhìn tấm khăn voan đỏ, không quá tinh xảo nhưng lại khác biệt hẳn so với giá y thêu thùa khéo léo bên cạnh, mắt ta không khỏi hoe đỏ.
Ta vuốt ve đôi uyên ương trên khăn, khẽ hỏi:
"Đường thêu này… hình như khác với những cái khác?"
Tô Chiêu có chút ngượng ngùng đáp: "Là ta thêu. Ta từng nghe một truyền thuyết, nếu khăn voan của tân nương được tân lang tự tay thêu bằng tất cả chân tâm, sẽ nhận được lời chúc phúc của Nguyệt Lão. Lòng càng chân thành, phu thê càng viên mãn."
"Chàng tin mấy điều này sao? Sao không gọi ta thêu?"
"Tấm lòng của nàng sao có thể chân thành bằng ta?"
Lời vừa dứt, mắt ta đã nhòe nước, khiến Tô Chiêu hoảng hốt.
Ta cũng lấy ra một chiếc túi thơm vô cùng xấu.
Hắn vui vẻ treo ngay bên hông, nói đây là túi thơm đẹp nhất thiên hạ.
Ta không có nhà mẹ đẻ, vốn định xuất giá từ đại viện, đơn giản hết mức có thể.
Nhưng một ngày trước khi thành thân, người từ Trường An đột ngột kéo đến.
Hướng Quỳ – nữ quan đầu tiên của Đại Hạ, tri kỷ của ta.
Hướng Xuyên – Phiêu kỵ đại tướng quân của Đại Hạ, phu quân của Hướng Quỳ.
Bùi Dục – Hoàng đế Đại Hạ, hóa danh Vân Tinh, huynh trưởng của ta.
Thái hậu Đại Hạ – nghĩa mẫu của ta.
Vừa đặt chân đến, họ đã treo tấm biển lên tòa phủ đệ đắt đỏ nhất thành, đề tên "Vân phủ", chữ ký "Bùi Dục"!
Cả thành náo loạn.
Sao có thể không náo loạn?
Nhà ai lại có biển đề danh do chính Hoàng đế viết?
Nhà ai lại có người thân là Phiêu kỵ đại tướng quân và nữ quan đầu tiên của Đại Hạ?
Huống hồ, còn có một vị huynh trưởng thân phận thần bí nhưng chắc chắn không tầm thường, cùng với một nghĩa mẫu cao quý vô song...
Ngày ta được đón về Vân phủ, đích thân Thái hậu chải tóc cho ta.
"Một chải chải đến cuối, hai chải đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy đàn, bốn chải bốn phương tài lộc đến."
Bà nhìn ta, ánh mắt ngấn nước: "A đệ, a nương con trên trời có linh, thấy con hôm nay như thế này, nhất định sẽ rất vui mừng."
Bà tháo trâm ngọc trên tóc, cài lên búi tóc ta: "Đây là vật năm đó nương con tặng ta khi ta thành thân, hôm nay ta tặng lại con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=14]

Mong con vợ chồng hòa thuận, hạnh phúc an khang."
Ta mím môi cười: "Đa tạ, nghĩa mẫu."
Bà khẽ xoa đầu ta, lại cảm thán một câu: "Hài tử kia quả là có phúc khí."
Khi ra khỏi phòng, Bùi Dục bước vào, những người khác liền lặng lẽ lui xuống.
Giờ đây, hắn ta càng toát ra vẻ trầm ổn, phong thái tôn quý không cần nói cũng biết.
Bộ giá y ta mặc là do hắn ta đặc biệt đặt may, xa hoa hơn rất nhiều so với bộ mà Tô Chiêu chuẩn bị cho ta.
Hắn ta nhìn giá y của ta, ánh mắt dừng lại thật lâu như chất chứa sự vui mừng vô hạn.
Cuối cùng, hắn ta cúi người, lặng lẽ chỉnh lại vạt áo giúp ta.
Sau đó, hắn ta chậm rãi lấy ra một chiếc vòng tay quen thuộc, chiếc vòng ta đã hai lần trả lại cho hắn ta.
"Vân nhi, mang nó đi. Đời này, ta chỉ là ca ca của muội."
Ta vươn tay, khẽ gọi: "Ca."
"Muội cũng thuận theo nhanh quá đấy." Hắn ta cười khẽ, rồi nhẹ nhàng lồng chiếc vòng vào cổ tay ta.
Ta rời Vân Phủ, mười dặm hồng trang, tiến đến Vân Cẩm Thư Viện, đón Tô Chiêu, cùng hắn đi quanh thành một vòng, rồi quay về Vân phủ.
Không sai, Bùi Dục nói: "Nữ nhi Vân gia chỉ có thể kén rể, không thể xuất giá."
Hắn ta là đại ca, hắn ta lớn nhất, hắn ta quyết, không ai dám phản đối.
Trong lễ đường, Bùi Dục nắm tay ta, từng bước một đưa ta đến trước mặt Tô Chiêu, sau đó cẩn trọng đặt tay ta vào tay hắn, chân thành nói: "Chúc hai người mãi như chim liền cánh, hạnh phúc dài lâu."
Tiệc cưới trải dài từ đầu phố đến cuối phố, ai thấy cũng có phần, toàn thành được mời dự tiệc.
Trong lòng ta cứ băn khoăn mãi… quá khoa trương rồi! Chẳng lẽ Bùi Dục đã bỏ ra nửa kho riêng vì ta?
Nhưng ta chưa kịp hỏi, đã nghe nói sau khi nhìn ta bái đường xong, hắn không hề ở lại dự tiệc mà lặng lẽ rời đi.
Trong ngày đại hôn của ta, Đại Hạ ban bố ba đạo thánh chỉ mừng khắp thiên hạ.
Thứ nhất, đại xá thiên hạ.
Thứ hai, miễn thuế ba năm.
Thứ ba, mở khoa cử cho nữ tử.
Sau này, Tô Cẩn Niên nói với ta: "Dọa ta chết khiếp! Ta còn tưởng hắn muốn đến cướp dâu!"
Ta chỉ cười: "Sao có thể chứ?"
Chúng ta lớn lên bên nhau, trước tiên là thân nhân.
Ta hiểu hắn, bản tính hắn ta vốn thiện lương.
Hắn ta chưa từng, cũng không nỡ, ép buộc ta làm bất cứ điều gì trái với ý ta.
Vì hắn ta hiểu rằng, ta thà ngọc nát còn hơn ngói lành.
Ta mặc bộ giá y hắn ta đặt may riêng cho ta, đeo chiếc vòng hắn ta tặng, đây đã là giới hạn cuối cùng của hắn ta rồi.
Thực ra, những điều hắn ta làm đều xuất phát từ thân phận huynh trưởng, muốn cho ta một chỗ dựa vững chắc.
Hắn ta mong ta sống tốt, cũng như ta mong hắn hạnh phúc.
Trong tân phòng, nhân lúc Tô Chiêu chưa vào, ta thay lại bộ giá y do hắn tự tay chuẩn bị. Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy khăn voan hắn thêu đâu.
Tô Chiêu trở về, nhìn thấy ta, liền hỏi: "Sao lại đổi giá y?"
"Chàng đã dốc lòng chuẩn bị, ta không thể để chàng tiếc nuối."
"Không sao cả." Hắn mỉm cười, "Ta vẫn luôn mang theo chiếc khăn voan ấy bên mình. Nguyệt Lão nhất định đã chứng giám cho hôn lễ của chúng ta."
… Không trách được ta tìm không ra, thì ra là hắn cầm theo.
Người đời nói yêu dân như con, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Tô Chiêu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: "Ta muốn, lại không muốn."
"Muốn, vì ta muốn hiểu tất cả về nàng. Không muốn, vì nếu có thể nói, nàng sớm đã nói rồi. Nếu thân phận của họ không tiện để lộ, vậy thì không cần nhắc đến."
"Nàng đã chọn làm thê tử của ta, đồng hành bên ta và bọn trẻ, đó đã là món quà quý giá nhất mà trời cao ban cho ta. Những chuyện khác, không quan trọng."
Thực ra, Tô Chiêu không biết rằng, Thái hậu cũng đã chuẩn bị một món quà cho hắn.
Cha ruột của hắn vì sức khỏe không tốt nên không thể đến, nhưng đã tự tay chế tác một chiếc cân như ý bằng vàng.
Cân như ý… chỉ mong vạn sự như ý, là lời chúc phúc chân thành nhất của một người cha dành cho con trai mình.
Món quà này được gửi đến tay hắn dưới danh nghĩa của Tô Cẩn Niên.
Thái hậu nói: "Ai mà ngờ được chứ? Cuối cùng, nữ nhi Tấn gia lại là người cứu rỗi hắn. Hắn chung quy vẫn là người có phúc khí. Gặp được con, dù quên mất quá khứ, nhưng hiện tại của hắn rõ ràng là hạnh phúc."
Ta khẽ cười, sao hắn lại không phải người cứu rỗi ta?
Ta từng dối gạt hắn, nhưng hắn lại dành cho ta sự tin tưởng trọn vẹn.
Ta từng không tin vào tình yêu, không dám yêu.
Nhưng hắn đã dùng thứ tình yêu thuần khiết nhất, để ta dần dần gạt đi thật giả, chỉ còn lại chân tình.
Ta nhìn vị phu quân ôn nhuận như ngọc trước mặt, ánh mắt cháy rực: "Phu quân, đêm xuân đáng giá ngàn vàng."
Ta từ từ nghiêng người tới, nhưng hắn lại giơ tay che miệng ta.
"Phu nhân, chờ đã. Chúng ta còn chưa vén khăn voan."
"..."
Cái tên này, đúng là thích lễ nghi quá mức!
Hắn cầm lấy khăn voan, đội lên đầu ta, rồi cực kỳ nghiêm túc, dùng chiếc cân như ý để vén khăn.
Ta xoay người, đè hắn xuống.
"Phu quân, khăn voan đã vén, nến đỏ, hương thơm ta cũng đã thắp, cả cánh hoa đào cũng đã trải rồi, có thể chưa?"
"Phu..."
Ta cúi xuống, trao cho hắn một nụ hôn, dồn hết yêu thương vào đó.
Hắn cũng thuận theo, đáp lại tình yêu ta dành cho hắn...
Chúng ta đều từng lạc lối, từng đau khổ, nhưng may mắn chưa từng buông tay nhau.
Dẫu gió mưa bão táp, nhân gian này, vẫn đáng giá vô cùng.
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận