9
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, có người tung một cú đấm thẳng vào mặt gã.
"Ngươi cũng dám động vào người của ta?"
Vị Tứ hoàng tử xưa nay luôn ôn hòa, lúc này bỗng hóa thành một con sói phát điên, mắt đỏ ngầu, điên cuồng đánh Giang Diễn tới tấp.
Thấy sắp đánh chết người, ta và Tống Tử Uyên vội vàng kéo hắn lại.
"Điện hạ, ta không sao, đừng đánh nữa! Đánh tiếp, hắn sẽ chết mất!" Ta hô lên.
Cuối cùng, Bùi Chiêu dừng tay. Hắn thở dốc vì giận dữ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vành mắt ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người ta còn chẳng nỡ chạm vào, hắn lại dám!"
"Hôm nay ai dám hé nửa lời về chuyện này… chết."
Hắn lạnh lùng ra lệnh, rồi kéo ta vào phòng, sai người mang nước ấm đến, cẩn thận lau từng chút một trên trán ta.
"Được rồi, điện hạ, lau nữa sẽ rách da mất."
Ta nắm lấy bàn tay đỏ ửng của hắn, mở lọ thuốc bên cạnh, chậm rãi bôi từng chút thuốc mỡ lên nắm đấm của hắn.
"Điện hạ, hôm nay ngài không nên xúc động như vậy."
"Hắn đáng chết."
"Sao hôm nay điện hạ lại như một đứa trẻ thế này?"
"…"
"Trước giờ ta quá nuông chiều hắn, khiến hắn chẳng biết nặng nhẹ."
"Điện hạ, nếu hôm nay người bị Giang Diễn trêu ghẹo chỉ là một nha hoàn bình thường, hoặc giả như là Vân Cẩm chưa từng cùng ngài vào sinh ra tử, ngài cũng sẽ làm vậy sao?"
"…"
"Ngài sẽ không."
"Tiểu Cẩm…"
"Điện hạ, ngài là hoàng tử, sau này còn có thể trở thành quân vương của thiên hạ. Mà thiên hạ này, phần lớn đều là những người như ta, nhỏ bé, yếu ớt, mạng người như cỏ rác. Nếu có thể, mong điện hạ hãy bảo vệ họ nhiều hơn một chút."
10
Tống Tử Uyên đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt đầy hoang mang.
"Ta chưa bao giờ thấy Tứ hoàng tử mất kiểm soát đến vậy. Hắn thật sự thích muội rồi.
"Nhưng hoàng gia vô tình, nếu bá mẫu và phụ thân ta biết chuyện, họ sẽ không dung tha cho muội. Muội phải lập tức rời khỏi đây!"
Đến thời điểm này, nàng ấy vẫn chỉ lo lắng cho sự an nguy của ta.
Ta lắc đầu: "Ta không đi."
Có lẽ nàng ấy vẫn chưa thực sự hiểu rõ quyền lực của phụ thân mình.
Thế gia che trời, ta có thể trốn đi đâu được?
Huống hồ, mỗi bước ta đi đều là bước chân của kẻ cửu tử nhất sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=5]
Ta quá yếu, nếu không đánh cược bằng chính mạng sống, sao có thể lay động thế gia?
Nhưng nếu có chết, ta cũng phải chết một cách có giá trị.
Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta vẫn hy vọng thiên hạ này có thể bớt đi một bi kịch như ta.
Chuyện này vốn dĩ không lớn.
Dù sao Giang Diễn trước là hộ vệ thất trách, sau lại có hành vi đồi bại, hơn nữa kẻ gã trêu ghẹo còn là ân nhân cứu mạng của Tứ hoàng tử, xét thế nào cũng là gã sai trước.
Dạy cho gã một bài học là điều không quá đáng.
Ta cũng không đến mức đáng phải chết.
Nhưng không ai ngờ rằng – Giang Diễn chết rồi.
Vết thương của gã không thể lành, mưng mủ, lở loét mà chết.
Không ai biết, là ta đã hạ độc.
Từ khoảnh khắc gã hôn ta, chất độc đã theo miệng gã thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Ta chỉ dùng một loại độc phát tác chậm, vốn dĩ gã không nên chết nhanh như vậy.
Nhưng ta không tính được rằng Bùi Chiêu lại đánh gã nặng đến vậy.
Không tính được rằng độc lại phát tác nhanh đến thế.
Khuôn mặt gã bắt đầu sưng vù, lở loét, lan dần đến tứ chi, nội tạng.
Cơn đau đớn gã chịu đựng, gấp nghìn vạn lần cú đá mà năm xưa gã dành cho ta.
Giang gia là danh môn thế tộc, Giang Diễn là độc tử duy nhất.
Một hộ vệ lại bị Tứ hoàng tử đánh chết vì một nha hoàn – chuyện này không còn là chuyện nhỏ.
Khi Tống Minh sai người áp giải ta đi, ta biết mình đã cầm chắc cái chết.
Mạng một nha hoàn không đáng giá, họ nhất định sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn ta, chỉ như vậy mới có thể nguôi đi nỗi hận trong lòng.
Nhưng ta thấy sảng khoái.
Bùi Chiêu đánh hay lắm. Giang Diễn chết hay lắm.
Cuối cùng, giữa Tống Minh và thế gia, giữa thế gia và Tứ hoàng tử, cũng đã xuất hiện một vết rạn không thể hàn gắn.
Vết rạn này sẽ ngày càng lớn, sẽ khiến thế gia vốn bám rễ sâu xa, bao che lẫn nhau, không còn là bức tường vững chắc bất khả xâm phạm.
11
Ta bị trói trong nhà lao tăm tối của Khương phủ, từng món từng món hình cụ được bày ra trước mặt.
Mắt Giang lão gia ngập tràn hận ý.
Nỗi đau mất con đã khiến lão phát điên.
Lão không thể động đến Tứ hoàng tử, chỉ có thể trút hết oán hận lên người ta.
Nhưng lão không biết, ta là kẻ đã từng bị luyện độc, trong huyết mạch ta toàn là độc dược.
lão tra tấn ta đến mức máu chảy đầm đìa, mà trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập mùi máu tanh của ta.
Nơi này kín như bưng, ngày đêm lão tra tấn ta, ở cùng ta, làm sao không trúng độc được đây?
Lão sẽ không sống lâu đâu.
Lão sẽ chết thảm hơn ta gấp trăm lần.
Năm xưa, chính lão đã từng dốc sức vì Tống Minh, chém giết cả gia tộc ta.
Giờ đây, lão và thằng con trai của lão đều phải chết thảm, Giang gia tuyệt tự tuyệt tôn.
Nhân quả báo ứng, không sai một ly.
Chỉ tiếc ta quá vô dụng, sức một người quá nhỏ bé, đấu với thế gia chẳng khác nào con kiến rung cây.
Ta chỉ có thể làm được đến đây.
Nhưng cha nương ta yêu thương ta như vậy, chắc hẳn họ sẽ không trách ta đâu.
Nơi này tối quá, ta thật sự rất sợ bóng tối.
Ta nhớ họ rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận