Theo như SE5200 nói, mỗi người trên thế gian này đều có một tần số sóng não đặc biệt. Chiều dài và biên độ của sóng não mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau. Tình cảm và suy nghĩ của con người cũng đều do tần số sóng não này quyết định. Điều mà hệ thống tụi nó có thể làm, chẳng qua chỉ là dựa theo nhu cầu mà tác động thích hợp đến sóng não của người liên quan, từ đó thay đổi một số ý nghĩ của họ mà thôi.
Tất nhiên, trong đó còn có rất nhiều kỹ thuật thao tác thuộc phạm vi bí mật thương mại, không thể tiết lộ cho Trần Kha. Vì vậy, sau khi nghe xong đoạn giải thích này, Trần Kha vẫn là nửa hiểu nửa không.
Tuy không hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý trong đó, nhưng không hiểu sao Trần Kha lại cảm thấy tự tin hơn với chính mình, đã là một niềm vui bất ngờ rồi, vậy thì “liều một phen” cũng đáng! Không thành công thì cũng thành nhân…
Tuy rằng ngày hôm trước đã hạ quyết tâm rất kiên định, như thể cô thật sự có thể liều một phen. Thế nhưng, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Trần Kha đã bắt đầu chùn bước. Đặc biệt là khi thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô phải mất một lúc lâu mới có thể tự trấn an tinh thần, lấy hết can đảm mới dám mở ra xem tin nhắn bên trong.
Hôm nay, tin nhắn đặt cơm của La Dữ Tông đến sớm hơn thường lệ. Món anh gọi vẫn là hai món mang hương vị Tứ Xuyên - Hồ Nam: một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt ba chỉ xào khoai tây.
Lại là hai phần cơm! Trần Kha không khỏi tuyệt vọng nghĩ: Chẳng lẽ người phụ nữ hôm qua vẫn còn ở lại nhà nam thần sao?
Cô thật sự muốn nhắn lại một câu: Ông đây hôm nay nghỉ làm, không thèm phục vụ nữa!
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ xoay vòng một chút trong đầu, rồi rất nhanh đã bị dập tắt. Không có chí khí, cô lại lồm cồm bò dậy, thay đồ rồi ra khỏi nhà đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Chăm chỉ không một lời oán trách mà mua đồ, nấu nướng. Trần Kha không ngừng tự thôi miên bản thân: Dù La Dữ Tông không phải nam thần của mình, thì vì tiền lương được trả khi trải nghiệm hệ thống “Giấc Mơ Thành Hiện Thực” này, mình cũng không thể bỏ ngang giữa chừng. Huống hồ, làm cơm và giao cơm cho La Dữ Tông còn có thể tiện thể giải quyết luôn bữa trưa và tối của chính mình, tính ra vẫn còn lời một chút.
Dù sao thì bây giờ cô vẫn chưa tìm được công việc mới, mấy đơn xin việc đã nộp ra ngoài cũng đều như đá chìm đáy biển...
Sau một hồi tự thôi miên bản thân như thế, đến khi nấu xong cơm, đóng gói xong xuôi và xách đồ ra ngoài, tâm trạng của Trần Kha cũng đã dịu lại, không còn quá bận tâm đến chuyện tình cảm hiện tại của La Dữ Tông nữa.
Cô quen đường quen lối đi tới cửa nhà La Dữ Tông, ấn chuông cửa, bên trong vang lên một giọng nói xa lạ: “Ra ngay đây…”
Vì bị ngăn cách bởi cánh cửa, Trần Kha chỉ có thể nghe ra đó là giọng của một người phụ nữ, còn lại thì không thể phân biệt được gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=13]
Rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng Ba Đốn sủa vui vẻ, cánh cửa phòng 2203 cũng được mở ra, để lộ một gương mặt...
Trần Kha ngẩn người: người phụ nữ trước mắt có diện mạo khá giống với La Dữ Tông, chừng sáu bảy phần; bà mặc một chiếc váy liền màu tím sẫm, tuy có thể thấy là được chăm sóc khá kỹ lưỡng, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng và cổ vẫn rõ ràng cho thấy đây là một người phụ nữ trung niên, tuổi chừng năm mươi.
Với gương mặt như thế, cộng thêm độ tuổi ấy, thân phận của bà dường như đã rõ ràng.
La Dữ Tông vốn nổi tiếng trong giới là người rất bảo vệ gia đình, bố mẹ anh chưa từng xuất hiện trước công chúng, thậm chí đến cả những bức ảnh do fan lén chụp được cũng chẳng có mấy tấm, mà những tấm đó cũng đều mờ nhòe, căn bản không nhìn rõ mặt mũi của họ.
Nghe đồn nhà La Dữ Tông rất có điều kiện, nhưng bố mẹ anh lại không thích cuộc sống ở thành phố lớn, trước đây anh cũng từng lấp lửng nói với Trần Kha đôi câu về chuyện gia đình, rằng bố mẹ anh thích sống ở vùng ngoại ô hơn...
“Chào cô ạ.” Trần Kha theo phản xạ cúi đầu chào mẹ của nam thần.
“À, cháu là người giao cơm đúng không.” Mẹ La mỉm cười nhận lấy hai phần cơm từ tay Trần Kha, nhưng không có ý định đóng cửa hay rời đi ngay.
“Trước đó Dữ Tông có nói với cô là quản lý của nó tìm một quán giao cơm cho nó, cô còn nghĩ rằng ăn cơm hộp bên ngoài không tốt cho sức khỏe…”
Bà vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Trần Kha, rồi vội vàng nói thêm: “Nhưng hôm qua cô nhìn thấy mấy món cháu đưa tới, thấy rất tốt, rất lành mạnh, cô thì không biết nấu ăn, cũng không thể so được với tay nghề đầu bếp ở quán các cháu…”
Thành thật mà nói, trước kia mẹ của Trần Kha cũng thường nói rằng ăn đồ ngoài không tốt. Khi còn đi làm, cô thật sự không có cách nào khác, vì lúc đó cô không giỏi nấu ăn, nếu có lựa chọn, cô cũng thích ăn cơm nhà hơn. Còn hiện tại, nếu món ăn không phải do chính tay mình làm ra, thì ấn tượng của cô với “cơm hộp” cũng vẫn chỉ dừng lại ở ba chữ “không tốt cho sức khỏe”. Thế nên, dù mẹ La ban đầu nhắc tới điều đó có chút dè dặt, sợ khiến cô không vui, Trần Kha thật ra lại chẳng thấy bị xúc phạm chút nào.
Còn chuyện mẹ La khen tay nghề nấu ăn của cô, Trần Kha cũng chỉ xem như khách sáo, không đặt nặng làm gì.
Mẹ La liếc nhìn vào trong nhà rồi lại nói: “Cô đang nghĩ, nếu ngày nào các cháu cũng có thể mang cơm đến hai bữa thì tốt biết mấy… Trước kia cô vẫn muốn tìm một bảo mẫu đáng tin cậy để chăm sóc cho Dữ Tông, nhưng nó không chịu, ba nó cũng khuyên cô đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con, thế là cô đành thôi…”
Trần Kha chỉ biết cười gượng. Cô vẫn còn đứng đây, một là vì đối phương là bậc trưởng bối đang nói chuyện, không tiện cắt ngang, hai là vì cô còn phải lấy lại hộp cơm hôm qua đã mang đến, trời biết, hôm đó cô chỉ mua bốn cái hộp, nghĩ là chắc đủ dùng rồi, ai ngờ lại có thêm một người nữa, thành ra bắt đầu thiếu hụt.
Thế nhưng, xem ra mẹ La lại không có ý định đưa trả hộp cơm đã dùng.
Bà như thể vừa vớ được người để trút bầu tâm sự, cũng chẳng vội mang cơm vào nhà, cứ đứng ngay cửa tiếp tục nói: “Làm mẹ thì ai mà không lo cho con? Cô luôn nghĩ, nếu bên cạnh Dữ Tông có người chăm sóc thì tốt biết bao, chứ người quản lý của nó không được đâu, đàn ông con trai sao biết chăm sóc ai? Trợ lý nhỏ hồi trước ở bên cạnh nó, cô gặp hai lần, trông cũng khá chu đáo, nhưng tiếc là lấy chồng rồi, nghe nói gần đây xin nghỉ về sinh con…”
Trần Kha ngoài việc tiếp tục giữ nụ cười, thật sự không biết nên làm gì khác.
Không chỉ cô, đến cả chú chó chăn cừu Đức đứng bên cạnh cũng như nghe không nổi nữa, chẳng biết trong nhà có động tĩnh gì, nó khẽ “gâu” một tiếng rồi quay người chạy về phía phòng khách.
Có lẽ mẹ La cũng nghe thấy âm thanh bên trong, bà quay đầu nhìn vào, Trần Kha lập tức nắm bắt cơ hội, vội lên tiếng: “Dạ cô, hộp cơm cháu mang tới hôm qua vẫn còn ở nhà cô, không biết có thể…”
“À.” Mẹ La như chợt hiểu ra, gật đầu nói: “Ý cháu là lấy lại hộp cơm đúng không? Hôm qua cô còn hỏi Dữ Tông là có cần rửa sạch cho cháu không, thằng bé lại nói không cần, còn bảo cô nhiều chuyện…” Vừa lẩm bẩm, bà vừa xách theo hai phần cơm quay người đi vào trong, Trần Kha nhìn cánh cửa đang khép hờ trước mặt, cảm thấy hơi bất lực.
Nhưng dù sao thì mẹ La đi vào lấy hộp cơm cũng không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc đã cầm hộp cơm hôm qua bước ra, vừa đưa cho Trần Kha, vừa vẫn còn chưa muốn ngừng nói: “Cô bé, cô còn một chuyện muốn nhờ cháu, không biết có tiện không…”
Trần Kha vội vàng nói: “Dạ có chuyện gì cô cứ nói ạ!”
“Đồ ăn quán các cháu làm có hương vị rất ổn, nhưng Dữ Tông nhà cô từ nhỏ đã thích mấy món có vị đậm đà hơn một chút, mấy món cháu làm hơi nhạt rồi, không biết cháu có thể nhắn lại đầu bếp bên cháu, lần sau nấu cho Dữ Tông thì nêm thêm chút gia vị không…”
Trần Kha ngẩn người, rồi lập tức vỗ ngực cam đoan: “Không vấn đề gì ạ! Cô cứ yên tâm, cháu sẽ về nói lại với sếp bọn cháu ngay… Cô không biết chứ, sếp cháu cũng là fan của anh La đấy ạ…”
**
Trên đường từ quảng trường trung tâm trở về nhà, Trần Kha cứ mãi suy nghĩ về những lời mẹ La nói. Điều chỉnh lại khẩu vị món ăn thì tất nhiên không thành vấn đề, dù sao thì “Bếp nhỏ Trần Trần” của cô cũng có một mình cô làm tất cả: đầu bếp, ông chủ, người giao cơm… đều do Trần Kha tự túc, cô đã nói được là được.
Chỉ là, nói thì dễ, làm thì khó. Đặc biệt là khi trình độ nấu nướng của Trần Kha còn non kém, mấy món cô biết làm cũng chỉ là dựa theo công thức trên mạng mà làm theo. Giờ bảo cô tự “cải tiến”, đúng là hơi khó xử, huống hồ, khẩu vị của cô với La Dữ Tông cũng không hoàn toàn giống nhau, mùi vị của gia vị đậm tới đâu là vừa, bản thân cô cũng chẳng rõ.
Vấn đề nan giải thế này, cô chỉ còn biết tìm SE5200 để thương lượng.
Vừa về đến nhà, cô liền ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt rầu rĩ: “Giờ phải làm sao đây…”
SE5200 nghĩ một lúc, rồi gợi ý: “Hay là thế này, mỗi lần nấu cô cho thêm vài thìa gia vị? Lần sau tăng thêm một thìa hoặc nửa thìa cũng được.”
Trần Kha thở dài: “Chỉ sợ làm mặn quá thì chết.”
Đang nói thì điện thoại có thông báo tin nhắn, cô tiện tay mở ra xem, thì thấy tin nhắn từ La Dữ Tông: “Lúc nãy tôi bận nên không tiện, để mẹ tôi nhận cơm. Sau mới biết vẫn chưa chuyển tiền cho cô.”
Sau đó là một icon mặt cười, tiếp theo là một tin nhắn chuyển khoản.
Sau khi nghe mẹ La nói chuyện, toàn bộ tâm trí Trần Kha đều đặt vào việc cải thiện khẩu vị món ăn, đúng là cô đã quên khuấy chuyện thu tiền. Bây giờ thấy La Dữ Tông chủ động chuyển khoản, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nhận được tiền, cô càng thêm quyết tâm phải cải thiện món ăn, nấu ra những món mà La Dữ Tông yêu thích hơn.
“Tiểu Sắc, cậu xem nam thần của tớ tốt biết bao!”
Mỗi lần Trần Kha lộ vẻ mê trai thế này, SE5200 thường sẽ nói mấy câu châm chọc bằng giọng điệu thản nhiên. Nhưng hôm nay lại không, mà ngược lại còn cổ vũ: “Nếu vậy thì cô càng phải nấu ra mấy món mà anh ấy thích ăn hơn nữa đấy.”
Lúc này, La Dữ Tông lại gửi thêm một tin nhắn: “Hộp cơm để mai tới lấy nhé, tối nay mẹ tôi về rồi, tôi phải đưa bà ra sân bay, tiện thể ăn ngoài luôn.”
Có thể La Dữ Tông chỉ tiện mồm nhắc một câu, cũng có thể là sợ cô hiểu lầm, dù là vì lý do gì đi nữa, thì việc được nam thần chủ động báo cho mình lịch trình, cũng khiến trong lòng Trần Kha dâng lên một cảm giác thỏa mãn to lớn.
Cô ôm điện thoại, lật đi lật lại đọc tin nhắn kia mấy lần, rồi đứng bật dậy, đầy khí thế hô lên: “Cải thiện món ăn, bắt đầu từ hôm nay!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận