Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chỉ giao đồ ăn cho nam thần

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-04-24 20:05:26
Tuy là một fan trung thành của La Dữ Tông, nhưng Trần Kha lại không có sở thích theo đuổi đời tư thần tượng. Cái hộp chuyển phát nhanh đó, cô vừa xuống lầu đã tiện tay vứt luôn vào thùng rác ngoài cửa toà nhà. Còn chuyện “người nhận trên phiếu chuyển phát có phải là bạn cùng phòng của La Dữ Tông hay không”, cô cũng không mấy bận tâm.
Trên đường về nhà, Trần Kha cứ mãi hồi tưởng lại đoạn ký ức ngắn ngủi vừa mới trải qua. La Dữ Tông mặc một bộ đồ ở nhà màu be nhạt, trông sạch sẽ lại trầm ổn, tóc anh không hề tạo kiểu, chỉ tùy ý buông lơi trước trán, càng tăng thêm vài phần dịu dàng; ngay cả chỏm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cũng đáng yêu đến lạ…
Khi La Dữ Tông nói chuyện với cô, giọng điệu cũng rất lịch sự và dịu dàng, hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo vì danh tiếng hay địa vị của mình, thể hiện rõ sự giáo dưỡng tốt đẹp. Cả chú chó chăn cừu Đức mà anh nuôi cũng mang theo vẻ uy nghiêm pha lẫn dễ thương, không hề hung dữ như những giống chó lớn khác...
Tóm lại, chỉ cần là những gì liên quan đến La Dữ Tông, trong mắt Trần Kha đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Mang theo nụ cười nơi khóe môi trở về nhà, việc đầu tiên Trần Kha làm là bật chiếc vòng tay thông minh lên và gọi SE5200 ra, “Tiểu Sắc, Tiểu Sắc, cuối cùng tôi cũng gặp được La Dữ Tông rồi đó!!!”
Về đến nhà rồi, tất nhiên chẳng còn cần giữ hình tượng hay ngại ánh mắt người qua đường, cô vứt túi xách sang một bên, phấn khích đến mức vừa nhảy vừa hét lên: “Cục cưng nhà mình thật sự quá đẹp trai! Lúc ở nhà còn đẹp hơn trên TV gấp mười, gấp trăm lần luôn ấy!”
Sau khi hét lên một trận đã đời, cảm xúc dần bình ổn lại, SE5200 mới lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như thường, “Đã giao được suất cơm đầu tiên rồi à?”
“Đương nhiên rồi!” Trần Kha cuối cùng cũng nhảy mệt, ngồi bệt xuống ghế sofa.
“Thế người được gọi là nam thần có nói bữa ăn đó ngon không?”
“Cái này thì…” Niềm vui của Trần Kha hơi khựng lại, rồi cô xua tay, “Anh ấy không nói ngon hay không, chỉ nhờ tôi mang một cái hộp chuyển phát nhanh xuống dưới vứt thôi.”
Nghĩ đến đó, cô không khỏi thấy hơi lo lắng, “Chắc là… không đến nỗi khó ăn đâu nhỉ…”
Rồi cô lại siết chặt nắm tay, khuỷu tay hạ xuống đầy khí thế, “Dù sao thì, nhiệm vụ đầu tiên đã thành công rồi!”
“Được rồi.” SE5200 nhìn Trần Kha đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê trai, cũng có chút bất lực. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một hệ thống, không có nhiều cảm xúc, càng không thể “đồng cảm”, nên nhanh chóng cắt ngang cơn mê trai và niềm vui của Trần Kha: “Bây giờ cô có thể bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tiếp theo rồi.”
Trần Kha vốn đã nằm dài trên ghế sofa, nghe vậy liền vùng dậy ngay, chớp chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác: “Bữa ăn tiếp theo? Phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” SE5200 trả lời một cách rất đương nhiên. “Nam thần không chỉ ăn trưa, còn phải ăn tối nữa. Đương nhiên là phải chuẩn bị từ bây giờ... Chẳng phải nguyên liệu thực phẩm cô mua ở siêu thị sáng nay đã dùng hết rồi sao?”
Buổi sáng tuy đã đi siêu thị một lần, nhưng nguyên liệu mà Trần Kha mua cơ bản đã dùng hết. Một ít vụn vặt còn lại cũng không bị lãng phí, cô đã tận dụng hết để nấu nướng và cất vào tủ lạnh, ban đầu vốn định sau khi về sẽ ăn phần đó.
Thế nhưng từ lúc gặp được La Dữ Tông, cô chỉ mãi mê chìm trong cảm giác hâm mộ và phấn khích, hoàn toàn quên mất chuyện ăn trưa. Đến giờ bị SE5200 nhắc nhở, cô mới sực nhớ ra mình còn chưa ăn gì.
Còn về bữa tối... cô đến cả ý tưởng sơ khởi cho món ăn cũng chưa có, chỉ đành mơ màng ngẩn người, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.
“Cậu cũng không nghĩ ra chứ gì.” Trần Kha vừa cười vừa trêu chọc một câu.
Không đợi SE5200 phản bác, điện thoại của Trần Kha đột nhiên vang lên. Cô liếc nhìn màn hình một cái, lập tức giơ tay ra hiệu "dừng lại", rồi khẽ nhép miệng không phát ra tiếng: “Tông Tông lại gọi cho mình rồi!”
SE5200 lập tức im lặng, Trần Kha lúc này mới bắt máy: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi đây có phải là ‘Bếp Nhỏ Trần Trần’ không ạ?”
“Vâng, là tôi đây…” Trần Kha nghi hoặc đáp lại. Mặc dù lúc vừa nhìn thấy số điện thoại của La Dữ Tông cô đã kích động trong chốc lát, nhưng ngay sau đó trong lòng lại bắt đầu lo lắng: La Dữ Tông vào lúc này sao anh ấy lại gọi điện cho cô chứ? Chẳng lẽ là vì cảm thấy đồ ăn cô nấu quá dở, nên muốn đòi lại tiền?
Nếu chỉ đơn giản là đòi tiền thì còn đỡ, nhưng lỡ như ăn xong xảy ra vấn đề gì khác thì sao...
Cô không khỏi bắt đầu lo lắng bất an, cố gắng nhớ lại giọng điệu của La Dữ Tông lúc vừa nói chuyện, xem có ẩn ý tức giận hay rõ ràng thể hiện sự không hài lòng hay không. Đáng tiếc là dù cô có nhớ thế nào, cũng không cảm thấy trong giọng nói của anh có những điều đó.
Vậy thì, rốt cuộc La Dữ Tông gọi điện cho cô là vì chuyện gì đây?
"À, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cái hộp cơm nhà cô, là để lại chỗ tôi luôn, hay lát nữa cô sẽ quay lại lấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=8]

Hoặc là lần sau đến giao đồ ăn thì mang về?"
Ồ, thì ra là vì chuyện cái hộp cơm...
Lúc này Trần Kha mới sực nhớ ra, hộp cơm giữ nhiệt mà cô dùng để giao đồ ăn là sáng nay mới mua, mỗi bộ đều không rẻ. Nếu trực tiếp tặng luôn cho La Dữ Tông thì cô cũng không phải là tiếc gì, nhưng nếu thật sự ngày nào cũng phải giao cơm, ngày nào cũng mua hai bộ hộp cơm, thì chi phí này đúng là cô không kham nổi.
"Nếu anh vẫn tiếp tục đặt cơm bên chỗ em, thì lần sau em giao cơm sẽ mang hộp về luôn ạ." Cô trả lời, rồi cắn răng, nói thêm một câu: "Còn nếu sau này anh không đặt cơm bên em nữa, thì bộ hộp đó em tặng luôn cho anh."
Trần Kha cũng không phải giả vờ rộng rãi, dù sao La Dữ Tông cũng là minh tinh lớn, chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến một bộ hộp giữ nhiệt. Chỉ là nếu cô cố ý đến chỉ để lấy lại cái hộp, tuy sẽ có thêm một cơ hội được gặp nam thần, nhưng dường như lại khiến bản thân trông có vẻ quá keo kiệt thì phải?
Đầu dây bên kia, La Dự Tông khẽ cười hai tiếng: "Tôi rất hài lòng với bữa trưa hôm nay, ăn xong định đưa hộp trả lại cho cô, kết quả là cô đã đi mất rồi."
Chẳng lẽ phải đứng đợi bên ngoài mãi sao?
Dù là "fan cuồng não tàn" của La Dữ Tông, nhưng khi nghe câu này, Trần Kha vẫn không khỏi cạn lời trong chốc lát. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh mà trả lời: "Xin lỗi, là em quên không nói trước chuyện cái hộp, còn làm phiền anh phải gọi điện hỏi lại."
"Không sao cả. Vậy tối nay vô qua lấy nhé? Giờ có thể đặt bữa tối luôn không?"
Không ngờ La Dữ Tông thật sự định đặt luôn cả bữa tối bên chỗ cô!
Trần Kha lập tức phấn khích: “Dĩ nhiên là được ạ!”. Cô nhanh chóng đồng ý, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại rằng lúc này không thể để lộ bản thân là “fan cuồng trung thành” được, vẫn phải tỏ ra chuyên nghiệp và bình tĩnh một chút.
“Buổi tối bên cô có những món gì để chọn vậy?”. Đầu dây bên kia, La Dữ Tông lại hỏi.
“Có...” Trần Kha ngập ngừng một chút, rồi nghĩ đến vài món ăn mà mình biết nấu. “Các món xào ạ.” Sau đó cô bắt đầu liệt kê chi tiết: “Gà xào cung bảo, thịt heo xào sợi vị cá, khoai tây chua cay thái sợi, trứng sốt cà chua...”
“Trứng xào cà chua...” Cô liệt kê thêm một món ăn gia đình rất phổ biến mà gần đây cô thường xuyên luyện tập. Mặc dù bản thân Trần Kha không thích món trứng xào cà chua lắm, nhưng vì hầu hết mọi người đều thích nên cô đã đặc biệt học cách nấu món này từ trước.
La Dữ Tông nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vậy lấy món thịt heo xào sợi vị cá đi, là một phần combo đúng không? Trong đó chỉ có mỗi món này thôi à?”
“Có cơm, một phần thịt heo xào sợi vị cá, rau xào thanh đạm và canh thường ngày, cũng giống như combo buổi trưa”. Trần Kha cố gắng trả lời một cách điềm đạm, như thể combo này không phải vừa nghĩ ra mà đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước vậy.
“Vậy thì lấy phần này đi.” “Được ạ.”
La Dữ Tông nhanh chóng cúp máy. Trần Kha nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn dòng chữ "cuộc gọi đã kết thúc" hiển thị trên màn hình, không nhịn được lại hét lên một tiếng phấn khích. SE5200 tranh thủ thời cơ lên tiếng: “Tôi đã nói mà, anh ta nhất định sẽ đặt bữa tối nữa.”
“Dữ Tông! Dữ Tông!”. Trần Kha ôm lấy chiếc gối dựa trên ghế sofa, đập nhẹ mấy cái vào lòng rồi tiếp tục hét lên đầy hưng phấn: “Dữ Tông thật sự đặt bữa tối bên chỗ mình rồi đó!”
“Vậy còn bữa trưa thì sao?” SE5200 cố gắng dội một gáo nước lạnh lên người Trần Kha, “Anh ấy có đánh giá gì về bữa trưa không?”
“Ha ha ha.” Vừa nghe hệ thống nhắc đến bữa trưa, Trần Kha liền cười càng rạng rỡ hơn, “Dữ Tông nói bữa trưa mình nấu rất! ngon! luôn! đó!”
Với một lời khen đơn giản như vậy, ngay cả SE5200 cũng khó mà tìm ra được lời nào để “phản đòn” hay hạ bệ tinh thần Trần Kha. Huống chi, tuy bây giờ Trần Kha đã vượt qua giai đoạn “tay mơ không biết nấu ăn”, nhưng theo tiến độ hiện tại, cô vẫn chỉ ở trong “giai đoạn nhiệm vụ sơ cấp”, mà đạt được thành tích thế này đã là vượt xa kỳ vọng rồi.
Trần Kha lại nằm dài trên sofa cười ngây ngô một lúc, rồi mới hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần và đứng dậy đi vào bếp. Không hẳn là muốn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối ngay từ bây giờ, mà chủ yếu là vì... cô thật sự thấy đói rồi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không biết từ lúc nào mà đã gần ba giờ chiều. Cô vội vàng lấy cơm canh còn dư hồi trưa từ trong tủ lạnh ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng một phút, sau đó vừa xem phim truyền hình vừa ăn.
Tuy đồ ăn không còn tươi ngon như lúc mới nấu xong, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đây là "đồ thừa" từ phần cơm mà cô đã chuẩn bị cho La Dữ Tông, chỉ cần nghĩ đến việc mình và nam thần đã ăn cùng một món, Trần Kha liền cảm thấy món ăn do chính tay mình làm này còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.
Sau khi vui vẻ ăn xong "bữa trưa", Trần Kha thoải mái vươn vai một cái, lại nằm lười trên ghế sofa một lát rồi mới đứng dậy ra siêu thị mua sắm nguyên liệu.
Lần này đi chợ, cô đặc biệt ghi nhớ kỹ giá cả của từng loại nguyên liệu, còn cẩn thận đối chiếu lại giá mấy món mình đã mua buổi sáng. Sau khi về nhà tính toán một lượt, xác định được là mình không bị lỗ vốn, cô mới yên tâm phần nào.
Món rau xào đơn giản kia cô đã làm thử một lần vào buổi sáng, lần này làm lại đương nhiên sẽ càng thành thạo hơn. Vì thế, cô bắt đầu sơ chế nguyên liệu cho món rau xào trước, sau đó đem cơm đi hấp, rồi mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho món thịt xào chua ngọt Tứ Xuyên - món chính trong bữa tối hôm nay.

Bình Luận

0 Thảo luận