Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chỉ giao đồ ăn cho nam thần

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-04-24 20:04:01
Cố gắng học hỏi và luyện tập suốt hơn một tuần, cuối cùng Trần Kha cũng cảm thấy những món ăn mình làm ra đã tạm gọi là "có thể mang ra khoe được". Tất nhiên, SE5200 cũng đã nể tình cổ vũ cô một chút.
Công phu không phụ người có lòng, vào một buổi sáng gần đến giờ ăn trưa, điện thoại của Trần Khaa cuối cùng cũng vang lên, và khi thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, cô suýt nữa mừng phát khóc: Có phải, có phải nam thần của cô cuối cùng đã gọi điện đặt cơm hộp rồi không!!!
Tất nhiên, cũng có khả năng đây chỉ là cuộc gọi rác, nên khi nhấc máy, Trần Khaa không biểu lộ sự mê muội quá mức. "A lô, xin chào" – mở đầu như vậy thì dù đầu dây bên kia có bắt đầu hỏi cô có muốn "vay tiền" hay "mua nhà" đi chăng nữa, cũng không đến nỗi khiến cô lúng túng quá mức.
“A lô, xin chào... cho hỏi đây có phải là ‘Bếp nhỏ Trần Trần’ không?”.
Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm ấm đầy từ tính, nhưng trong câu nói lại mang theo rõ rệt sự nghi hoặc, đặc biệt là khi anh đọc bốn chữ “Bếp nhỏ Trần Trần”.
Giọng nói này chắc chắn, tuyệt đối, chính là giọng của La Dữ Tông!!!
Là một fan trung thành của La Dữ Tông bao nhiêu năm nay, Trần Kha tất nhiên không thể nào không nhận ra giọng của nam thần nhà mình. Cho dù giọng anh qua điện thoại có hơi méo tiếng (khác với trong các chương trình truyền hình), nhưng cô vẫn nhận ra ngay lập tức: Không sai, chính là anh ấy.
Nam thần vậy mà thật sự gọi điện cho cô sao? Trần Kha còn chưa kịp nghi hoặc suy nghĩ “tại sao La Dữ Tông lại thật sự gọi điện đặt đồ ăn ở chỗ mình”, cũng chẳng buồn để tâm đến việc quán ăn nhỏ của cô một cách khó hiểu lại bị gọi là “Bếp nhỏ Trần Trần”.
Hiện tại, điều duy nhất cô làm là cố gắng hít thở thật sâu, để làm dịu lại nhịp tim đang đập loạn lên của mình.
Vì thời gian chờ đợi quá lâu, La Dữ Tông tưởng tín hiệu có vấn đề, hoặc bên kia chưa nghe rõ lời anh nói. Anh bèn hơi nâng cao giọng, từng chữ rõ ràng lặp lại câu hỏi một lần nữa, lúc này bên kia mới đáp lại: “Dạ, dạ…”
Dù đã cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng giọng của Trần Kha khi trả lời vẫn không thể kiềm chế mà run lên. Chỉ nói được hai từ, cô đã vội cắn môi dưới, hối hận mà tự gõ vào đầu mình: Một cơ hội hiếm có như vậy, vậy mà lại thể hiện tệ thế này, nam thần còn có thể tiếp tục gọi đồ ăn bên mình sao?
Nghe được phản hồi từ đầu dây bên kia, La Dữ Tông mới yên tâm hơn một chút, dù anh vẫn không hiểu tại sao giọng cô gái bên kia lại run rẩy như thể đang ở Bắc Cực -50 độ vậy.
“Tôi muốn gọi mấy món ăn ngoài, tôi cần…” Anh xoay tờ giấy ghi chú trong tay, mới phát hiện ra cửa hàng đồ ăn ngoài mà Trác Hạo tìm cho anh lại không có thực đơn đính kèm, nhất thời cũng không biết nên gọi món gì.
Nghĩ một lát, anh mới hỏi: “Bên cửa hàng các cô có gợi ý suất ăn nào không?”
Chuyện này đúng là… quá kỳ diệu!
Nhưng mà… nam thần lại đang hỏi cô về thực đơn đó…!
Mấy ngày nay, tuy rằng Trần Kha đã cố gắng rèn luyện tay nghề nấu nướng của mình, nhưng cũng chỉ tiến bộ từ mức “gần như không thể ăn nổi” lên đến mức “có thể ăn được”, còn cách mức “ngon miệng” vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chứ đừng nói đến việc nấu ra được những món ăn sáng tạo hay mới mẻ.
Hơn nữa, vì không ngờ được “nam thần” lại gọi điện đến nhanh như vậy, nên Trần Kha nhất thời cũng không nghĩ ra được thực đơn cho mình.
“Bên chúng tôi có cơm chiên...” Cô mới nói được một món thì đã bị khựng lại.
May mà La Dữ Tông không phải người kén ăn, nghe người bên đầu dây bên kia của quán giao đồ ăn nói mãi chỉ nói ra được một món, còn tưởng rằng quán này chuyên làm cơm chiên.
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn thân thiện nói: “Không sao, vậy lấy cơm chiên đi. Ở quán các bạn có mấy loại cơm chiên? Trong phần combo có kèm món ăn phụ và canh không?”
Nghe nam thần hỏi như vậy, Trần Kha bỗng lóe lên một ý tưởng, liền nói: “Bên chúng tôi có một món cơm chiên mới ra mắt, tên là Cơm chiên Lão Can Ma, món ăn kèm là rau xào thập cẩm, canh trong suất là canh gà. Thưa quý khách, không biết ngài thấy thế nào...”
Cô giả vờ như không nhận ra giọng của La Dữ Tông, mà đúng như cô dự đoán, bên kia điện thoại La Dữ Tông cũng yên tâm hơn hẳn, nói: “Vậy thì tôi gọi một phần cơm chiên Lão Can Ma nhé. Địa chỉ là…”
Lần “gọi món” đầu tiên cứ thế mà thành công rồi! Sau khi cúp máy, Trần Kha cầm lấy cuốn tạp chí vừa tiện tay lôi ra để ghi chú, ôm lên mặt mà hôn liên tục mấy cái, rồi còn giơ tay múa may trong phòng, hò hét nhảy nhót một lúc vì quá sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=6]

Cuối cùng cô ngã phịch xuống sofa, chạm vào vòng tay để gọi hệ thống ra.
“Dữ Dữ vậy mà thật sự gọi điện cho mình đặt món rồi!!!” Cô vẫn còn đang rất kích động.
“Tất nhiên rồi, người trải nghiệm, tôi nhất định sẽ giúp bạn hoàn thành nhiệm vụ.” Giọng nói của SE5200 vẫn bình thản như thường lệ, nhưng Trần Kha không hiểu sao lại cứ cảm thấy có chút khinh bỉ ẩn giấu trong lời nói đó.
Trần Kha cảm thấy chưa bao giờ mình lại tò mò về năng lực của hệ thống như lúc này, rốt cuộc nó làm sao mà làm được chuyện đó nhỉ? Nhưng cô cũng biết, câu trả lời cho kiểu câu hỏi này rất có thể dính líu đến bí mật thương mại, cho dù có hỏi thì hệ thống chắc chắn cũng sẽ không nói ra. Cô lại lăn lộn trên ghế sofa thêm hai vòng nữa, rồi mới thốt lên: “Tiểu Sắc, mình yêu cậu chết mất thôi!”
“Người trải nghiệm, tôi không tên là Tiểu Sắc.” SE5200 đáp lại bằng giọng điệu nghiêm túc.
“Ái chà, tên gì mà chẳng được chứ!” Trần Kha phẩy tay một cách thản nhiên, rồi bật dậy một cái, tràn đầy khí thế: “Được rồi! Chuẩn bị nấu ăn thôi!”
Lần này thì đến lượt hệ thống tỏ ra nghi hoặc: “Bạn định nấu gì cho người cần chinh phục ăn vậy?”
“He he.” Trần Kha cười có chút ngượng ngùng: “Cơm chiên Lão Can Ma, rau xào thập cẩm, với canh gà.”
Đây đều là những món cô đã biết nấu từ trước khi bị hệ thống “huấn luyện cấp tốc”. Cơm chiên Lão Can Ma thực ra chỉ là cơm chiên trứng thông thường, cho thêm một chút tương ớt Lão Can Ma vào, loại tương ớt này có thể dễ dàng mua được ở siêu thị.
Cơm chiên trứng vốn cũng là món mà người bình thường rất dễ học được cách làm. Điều quan trọng nhất là: để nấu cực kỳ ngon thì khó, nhưng nấu cực kỳ dở... cũng chẳng dễ đâu!
Rau xào thập cẩm cũng không quá khó, gần đây Trần Kha lại vừa nâng cao tay nghề thái rau của mình, nên cô rất tự tin là có thể làm ngon hơn trước. Còn về món canh gà hầm, đó là món ăn nhanh gọn nhưng đầy dinh dưỡng mà mẹ Trần đã dạy cho cô trước khi cô bắt đầu cuộc sống tự lập.
Tuy mẹ Trần Kha sinh ra và lớn lên ở thành phố B, nhưng ông bà ngoại của Trần Kha đều là người tỉnh G, gia đình cô từ nhỏ đã quen uống các loại canh hầm. Mẹ cô cũng rất giỏi trong việc nấu các món canh, mà trong số đó, canh gà hầm này lại là món đơn giản nhất. Nếu dùng gà công nghiệp mua ở siêu thị để hầm thì thời gian nấu cũng không kéo dài quá lâu.
Vì sức khỏe và khẩu vị của nam thần, Trần Kha quyết định trước tiên sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu: trứng để làm cơm chiên phải dùng hai quả, rau xào thập cẩm phải dùng rau thật tươi, còn canh gà hầm sẽ dùng cánh gà giữa…
Khi cô đang lên kế hoạch, SE5200 không nhịn được mà buông lời chê bai: “Chuyện này cũng đơn giản quá rồi đấy nhỉ?”
“Thì là mình nghĩ ra tạm thời mà mà… Tiểu Sắc, mau giúp mình nghĩ thêm món mới đi! Mai chẳng lẽ lại nấu ba món y như hôm nay cho nam thần ăn nữa sao!”.
Cô vừa nói vừa bước vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc váy liền từ trong tủ và thay bộ đồ ngủ ở nhà đang mặc. Tuy rằng chỉ là đi siêu thị mua đồ ăn, nhưng nghĩ đến việc những nguyên liệu đó là để nấu cho La Dữ Tông ăn, Trần Kha cảm thấy cho dù chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, mình cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được!
“Thôi được rồi, bạn cứ đi mua đồ trước đi, tôi sẽ giúp bạn nghĩ xem nấu món gì.” SE5200 bất đắc dĩ đồng ý.
Trần Kha cười tươi nói một câu “Tiểu Sắc là tuyệt nhất luôn ấy!” rồi tạm thời tắt vòng tay. Cô thay đồ xong, cầm theo chìa khóa, điện thoại, ví tiền, vừa ngân nga hát vừa bước ra khỏi cửa.
Trên đường đến siêu thị, Trần Kha cảm thấy bước chân mình nhẹ bẫng, tâm trạng thì phơi phới như bay. Khi chọn mua đồ trong siêu thị, cô cũng chỉ chăm chăm lựa những món tốt nhất, thậm chí chẳng buồn để ý đến giá cả.
Nếu thực sự có thể “chinh phục” được nam thần, thì số tiền bỏ ra bây giờ có là gì đâu? Mà nếu không thành công… thì trong lần tiếp xúc ngắn ngủi này, cô lại càng phải để lại cho nam thần một ấn tượng thật tốt!
Trần Kha tự nhận mình không phải là một người theo đuổi thần tượng một cách điên cuồng. Ngoài việc mỗi lần nhận điện thoại sẽ cố ý chần chừ vài giây chỉ để được nghe giọng của nam thần thêm chút nữa, thì cô chưa từng làm điều gì quá đáng, càng không nói đến những hành động vượt giới hạn.
Nhà cô không giàu, cuộc sống cũng rất chật vật, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi khắp nơi theo đuổi nam thần như người ta. Có những lúc, khi lướt mạng, cô nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi, dồn hết đam mê và nhiệt huyết để theo đuổi thần tượng...
Cô cũng không rõ đó có phải là sự ngưỡng mộ hay không.
Nhưng, việc đem đồ ăn đến cho nam thần như thế này… chẳng phải cũng giống như những màn tiếp tế đồ ăn mà fan thường làm cho đoàn làm phim hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Kha liền cảm thấy bữa ăn này, dù có tốn bao nhiêu tiền mua nguyên liệu cũng hoàn toàn xứng đáng. Dù sao thì, có tốn thêm nữa cũng vẫn rẻ hơn rất nhiều so với việc gọi món từ một nhà hàng năm sao, chưa kể trong quá trình nấu ăn, cô còn có thể gửi gắm vào đó cả tấm chân tình của mình…
Huống hồ, nếu nói hơi “não tàn” một chút thì bây giờ cô thậm chí còn biết cả địa chỉ nhà của nam thần, rõ đến cả tầng mấy phòng số bao nhiêu. Mấy suất cơm tiếp tế mà fan gửi đến thì đều chỉ được đưa vào đoàn phim hay hậu trường sự kiện, còn nam thần có thật sự ăn hay không thì chẳng ai biết. Nhưng phần cơm cô tự tay mang đến, La Dữ Tông nhất định sẽ ăn…
Càng nghĩ lại càng có thêm động lực, Trần Kha nhanh chóng chọn xong những nguyên liệu mình cần. Nhưng lúc đang định đi đến quầy thanh toán thì chợt nhớ ra ở nhà không có hộp đựng cơm nào phù hợp, lại càng không có bộ hộp nào trông chỉn chu, đồng bộ cả…
Dù sao cũng là đem đến cho nam thần ăn, thì nhất định phải hoàn hảo nhất có thể, đúng không? Hộp nhựa hay hộp dùng một lần ấy à, hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Nghĩ là làm, Trần Kha lập tức chạy đến khu bán hộp cơm, tỉ mỉ chọn lựa từng bộ một. Cuối cùng cô chọn được mấy bộ hộp cơm giữ nhiệt trông rất đẹp mắt. Dù lúc cầm ra quầy thanh toán, nhìn vào con số hiện lên trên hóa đơn khiến cô có chút xót xa, nhưng…
Cô thậm chí còn chưa từng dùng hộp cơm tốt như thế này cho bản thân mình!
Trên đường về nhà, Trần Kha không ngừng tự cổ vũ bản thân, cũng ra sức thuyết phục chính mình rằng khoản chi tiêu này là hoàn toàn xứng đáng... Thỉnh thoảng cô còn phấn khích đến mức làm ra mấy động tác kỳ quặc, khiến mấy cô bác trong khu nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Về đến nhà, cô đặt toàn bộ nguyên liệu vào trong bếp, rồi bắt đầu công cuộc chuẩn bị nấu ăn. Trần Kha làm việc khá có trình tự, trước khi ra khỏi nhà, cô đã dùng nồi cơm điện để nấu cơm, nên lúc mua đồ về thì cơm cũng vừa chín tới. Cô múc cơm ra để nguội bên cửa sổ, sau đó bắt đầu nhặt và rửa rau.
Cô mua là rau lá xanh, dù bao bì có ghi là rau hữu cơ nhưng Trần Kha vẫn chưa yên tâm, đặc biệt dùng nước pha kiềm để rửa kỹ hai lần, rồi mới vớt ra để ráo nước, sau đó cắt thành từng khúc dài đặt lên thớt. Cô cũng rửa sạch phần cánh gà đã mua. hHào phóng một lần rửa luôn bốn cái rồi cho vào nồi đất nhỏ để hầm, thêm vài lát gừng và đổ nước vào bắt đầu nấu.
Bữa ăn đầu tiên mà cô chuẩn bị cho nam thần đã chính thức bắt đầu như vậy…

Bình Luận

0 Thảo luận