Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chỉ giao đồ ăn cho nam thần

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-05-14 20:39:24

Không chỉ Trần Kha đang tính toán xem mình đã làm nhiệm vụ bao nhiêu ngày, mà cùng lúc đó, La Dữ Tông cũng đang ở nhà đếm từng ngày mình gọi đồ ăn ngoài.
Đã ở lì trong nhà gần một tháng, dù có thích chơi game đến mấy, La Dữ Tông giờ cũng bắt đầu thấy chán. Anh không thích ra ngoài, nên sau khi chán chơi game, đầu óc bắt đầu suy nghĩ liệu có nên nhận vài công việc mới không.
Anh ăn tối xong, gom hộp cơm lại rồi đem vào bếp, sau đó ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại. Trên khoảnh khắc của Wechat có đủ loại thông tin, anh kéo xuống một lúc thì thấy bài đăng của người đại diện là Trác Hạo vào lúc 8 giờ sáng: "Máy bay sắp cất cánh rồi, cuối cùng cũng được về nhà!" Kèm theo đó là một tấm ảnh selfie, gương mặt tròn đầy rạng rỡ với nụ cười tươi, rõ ràng là thời gian qua sống rất vui vẻ.
Lý do Trác Hạo đi lâu như vậy thậm chí còn dài hơn dự tính ban đầu một tuần là vì sau chuyến đi tuần trăng mật, anh ta không về thẳng thành phố B, mà còn đến nhà cha mẹ vợ ở một tỉnh khác ở thêm một tuần. Điều này cũng là lẽ thường tình, lúc trước khi La Dữ Tông vẫn chưa chán chơi game ở nhà mỗi ngày, anh không do dự mà đồng ý cho Trác Hạo nghỉ phép. Nhưng giờ đã muốn bắt đầu công việc mới, thì không thể để Trác Hạo tiếp tục an nhàn như vậy nữa.
Anh nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại: 8 giờ tối, vừa mới ăn tối xong, cũng chưa vào “giờ sinh hoạt ban đêm”, nên La Dữ Tông không chút áy náy gọi điện cho Trác Hạo.
Chuông điện thoại reo ba, bốn tiếng thì đầu dây bên kia mới bắt máy, lại còn nhanh miệng chào trước: “Alô, lão La đấy à? Hôm nay sao lại chủ động gọi cho tôi thế này?”
Nghe câu đó, La Dữ Tông lập tức biết Trác Hạo chắc chắn thời gian qua sống quá sung sướng, nếu không thì cũng chẳng gọi anh là “lão La” ngay từ đầu. Anh nhún vai, biết Trác Hạo không nhìn thấy mình qua điện thoại nên lại thả lỏng vai, rồi nói: “Tôi đang nghĩ, dạo này có nên nhận vài công việc không?”
“Cậu muốn ra ngoài đi làm rồi à?” Trác Hạo ngạc nhiên hỏi lại, rồi nhanh chóng điều chỉnh thái độ và giọng điệu, “Được thôi, đúng lúc gần đây có mấy kịch bản phim điện ảnh, lát nữa tôi sẽ gửi vào email của cậu. Ngoài ra còn có một chương trình truyền hình thực tế, là của đài Hỏa Long Quả, giám đốc đài và đạo diễn chương trình mấy hôm nay thay phiên nhau gọi điện cho tôi, đến mẹ vợ tôi cũng biết đài đó sắp làm chương trình mới. Tôi nghe qua rồi, dù là show thực tế nhưng rất nhẹ nhàng, nếu không thấy hứng thú với mấy kịch bản phim kia thì tạm thời nhận show này cũng ổn.”
Những năm gần đây, ngành giải trí phát triển nhanh chóng, các thể loại chương trình thực tế cũng như trăm hoa đua nở. Dù La Dữ Tông rất ít tham gia show giải trí, thậm chí chưa từng nhận lời tham gia show thực tế, nhưng anh cũng không bài xích với thể loại này.
Anh “ừ” một tiếng không mặn không nhạt, nói mình sẽ xem trước kịch bản phim và kế hoạch chương trình, nếu phần nội dung có điểm sáng thật thì coi như phúc lợi cho fan cũng không tệ.
“Được, vậy cậu cứ xem đi, thích cái nào thì bảo tôi, tôi sẽ liên hệ giúp.”
Thấy công việc bàn bạc gần xong, La Dữ Tông chuẩn bị cúp máy thì Trác Hạo lại gọi anh: “Lão La, chỗ giao đồ ăn lần này, cậu thấy thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=15]

Hợp khẩu vị chứ?”
Tuy chỉ là cộng sự trong công việc, nhưng từ khi biết La Dữ Tông là một “trạch nam” chính hiệu, Trác Hạo cũng thường xuyên để tâm đến cả sinh hoạt thường ngày của anh.
Nhưng câu hỏi này lại hơi mập mờ, La Dữ Tông “Hử?” một tiếng kéo dài để bày tỏ sự khó hiểu.
“À, tôi nghĩ nếu cậu thấy ổn thì sau này ở nhà cứ đặt đồ ăn ở đó cho tiện, khỏi cần tôi phải tìm chỗ khác nữa. Tất nhiên, nếu không hài lòng thì tôi sẽ tìm tiếp.”
La Dữ Tông nhớ lại mấy bữa ăn gần đây, khóe môi khẽ cong lên: “Trước làm khá bình thường, nhưng dạo gần đây hình như đã cải thiện không ít, hợp khẩu vị tôi lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Trác Hạo lại hỏi thêm vài câu về sinh hoạt gần đây của La Dữ Tông: “Dạo này cậu không sinh hoạt kiểu giờ Mỹ đấy chứ? Nhắc trước nhé, nếu thật sự định quay lại làm việc thì phải chú ý, ít nhất là không để gương mặt đắt giá của cậu bị hỏng đấy. Còn có dạo này mẹ cậu có qua không? Chắc lại giục cậu kết hôn nữa chứ gì?”
Ban đầu La Dữ Tông còn hứng thú trả lời, nhưng càng nghe sau càng thấy phiền, liền ứng phó qua loa mấy câu “ừ, à”, rồi đưa chân đá nhẹ con chó Ba Đốn đang nằm ngủ bên chân. Trong tiếng sủa khe khẽ của Ba Đốn, anh dứt khoát cúp máy.
Anh hít sâu một hơi, rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
Chơi thêm hai ván game trước máy tính thì nhận được thông báo có mail mới. Anh biết, tám chín phần là Trác Hạo đã gửi các kịch bản phim và kế hoạch chương trình thực tế sau khi chọn lọc sơ bộ.
La Dữ Tông thoát khỏi game, mở mail ra, quả nhiên là mail của Trác Hạo gửi đến. Có khoảng năm, sáu kịch bản phim được nén lại thành các tệp riêng, anh biết bên trong chắc chắn đã kèm theo phần ghi chú đánh giá sơ bộ của nhân viên công ty. Ngoài ra còn một file là kế hoạch chương trình truyền hình thực tế.
Nhanh chóng nhập tâm vào công việc, La Dữ Tông đọc sơ qua các kịch bản phim, lập tức loại hai bộ phim thanh xuân tình cảm, thể loại này hầu như chỉ dành cho fan, trừ khi lịch trình cực kỳ thuận tiện hoặc có duyên đặc biệt, bằng không thì khán giả đại chúng sẽ chẳng mua vé vào xem.
Đây mới chỉ là một phần lý do khiến La Dữ Tông gạt hai phim đó sang một bên, lý do chính là anh đã đến tuổi cần phải cân nhắc việc chuyển hình tượng. Bộ phim nghệ thuật năm ngoái giúp anh giành được cả lời khen lẫn giải thưởng danh giá nhất trong giới điện ảnh, vừa mới được giới chuyên môn công nhận, nên năm nay anh hy vọng có thể đóng một hoặc hai bộ phim vừa có tính thương mại vừa được giới phê bình đánh giá cao.
Nhưng những bộ phim như vậy đừng nói là một ảnh đế mới nổi như anh, ngay cả những lão nghệ sĩ gạo cội có cả đức lẫn tài cũng khó mà gặp được.
Trong mấy kịch bản còn lại mà Trác Hạo gửi, bộ nào cũng có tiềm năng, tất cả đều có ekip đáng tin, kịch bản do biên kịch tên tuổi viết, lại có công ty phát hành nổi tiếng chống lưng. Chỉ cần thêm một chút may mắn, đều có thể trở thành huyền thoại mới.
Anh so sánh kỹ lại các kịch bản, cuối cùng loại thêm một bộ phim hài. Còn lại ba bộ, anh thật sự không thể đưa ra quyết định.
Ba bộ phim đó gồm: một bộ phim quân đội, thể loại đang rất hot gần đây, một bộ cổ trang, và một bộ hợp tác sản xuất với nước ngoài.
Trong ba bộ này, có lợi nhất cho việc chuyển hình tượng đương nhiên là bộ phim quân đội, nhưng vai diễn có chiều sâu và có không gian thể hiện diễn xuất nhất lại là bộ cổ trang.
Còn bộ phim hợp tác quốc tế, La Dữ Tông xem sơ qua danh sách diễn viên, chỉ có thể chắc chắn rằng đây sẽ là một phim ăn khách.
Lưỡng lự không quyết được, La Dữ Tông rất muốn gọi ngay cho Trác Hạo hỏi ý kiến, nhưng nhìn đồng hồ thì đã là 1 giờ sáng, giờ này mà gọi thì cũng hơi làm phiền. Nghĩ vậy, anh tạm gác ý định gọi điện, nhân lúc chưa buồn ngủ, mở kế hoạch chương trình thực tế ra xem…
***
Mặc dù La Dữ Tông không có hứng thú lắm với mấy show truyền hình thực tế, nhưng đối với sự nghiệp của chính mình anh vẫn rất có kế hoạch, hơn nữa luôn muốn mình làm tốt nhất có thể.
Tuy rằng ban đầu anh có chút do dự, nhưng sau khi cùng Trác Hạo thương lượng lại, rồi hỏi thăm thêm thông tin về ba bộ điện ảnh về đạo diễn, nhà đầu tư, diễn viên, tổng hợp lại cuối cùng quyết định chọn bộ phim quân đội và bộ cổ trang.
Bộ phim cổ trang dự tính khởi quay vào giữa tháng 10, quay phần ngoại cảnh ở một thị trấn cổ khoảng một tháng, quay ở phim trường thêm một tháng nữa, tổng cộng là hai tháng. Mà bộ điện ảnh đề tài quân đội kia, bởi vì đề tài nhạy cảm, phải chờ tới tháng 3 năm sau mới khởi quay, còn mất tới bốn, năm tháng mới có thể hoàn thành.
Tuy nói là bộ phim đó tốn nhiều thời gian nhưng về sức ảnh hưởng thì chắc chắn không tệ, La Dữ Tông nhận vai nam 2, không nói đến nhân vật này có chiều sâu nhất định mà cũng ít cảnh quay hơn nhân vật khác.
Bộ còn lại chủ yếu là do thời gian quay trùng khớp với hai bộ trên, nên La Dữ Tông tạm thời không định nhận.
Liên tục quay chụp hai bộ phim điện ảnh, nhưng cả hai bộ đều dự chiếu khoảng các tháng cuối năm sau hoặc năm sau nữa. Thời gian chờ khởi chiếu trống khá nhiều, nên anh quyết định tham gia chương trình thực tế.
Sau khi xem qua kịch bản chương trình thực tế La Dữ Tông thấy mình có thể nhận. Trác Hạo nghe quyết định của anh cũng đồng ý, “Tôi thấy chương trình truyền hình thực tế này khá hay, không gây nhàm chán. Chỉ là một vài người nổi tiếng đến một nơi nào đó, ở trong một nhà nghỉ, ăn uống và vui chơi - nghĩ đơn giản là đi du lịch thôi. Khán giả truyền hình ngày nay thích xem loại 'chương trình thực tế chậm' này, và tỷ suất người xem chắc chắn sẽ không tệ.”
Ở giai đoạn hiện tại của La Dữ Tông, số tiền thu nhập không còn quan trọng với anh nữa. Điều quan trọng nhất là củng cố lượng người hâm mộ, nâng cao danh tiếng và giành được sự công nhận của công chúng.
Bộ phim cổ trang trước đó đã giúp anh tăng thêm chút độ nhận diện trước công chúng. Nếu chương trình truyền hình thực tế này gây được tiếng vang lớn, mức độ nhận diện của anh trước công chúng chắc chắn sẽ tăng lên một tầm cao mới.
Trác Hạo nhanh chóng đạt được thỏa thuận với đoàn làm chương trình. Đội ngũ chương trình đã chuẩn bị mọi công tác sơ bộ và hiện đang chờ phản hồi từ La Dữ Tông. Sau khi hoàn tất hợp đồng, việc quay phim có thể bắt đầu sau một tháng.
Để La Dữ Tông có thể thích nghi với công việc trước, Trác Hạo đã nhận thêm nhiều công việc quảng bá thương hiệu, chụp ảnh tạp chí và phỏng vấn. Vì vậy, sau một tuần nhàn rỗi, La Dữ Tông chính thức bước vào chế độ làm việc.
Đêm đó, La Dữ Tông đang đọc bản thảo cho cuộc phỏng vấn trên tạp chí vào ngày hôm sau thì Trần Kha đột nhiên gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi rằng: “Nhà hàng tụi em dự định phát triển thêm vài món ăn mới. Anh có muốn ăn gì không? Tụi em có thể chuẩn bị trước.”
La Dữ Tông trong lòng ấm áp, nhưng vẫn trả lời cô: “Không cần đâu, mấy món này bây giờ cũng đủ ngon rồi. Sắp tới tôi khá bận, e rằng không thể lúc nào cũng gọi đồ ăn mang về từ nhà hàng của cô được.”

Bình Luận

0 Thảo luận