Lúc 6 giờ 30 chiều, Trần Kha lại một lần nữa xách túi cơm đến trước cổng khu dân cư Quảng Trường trung tâm Thành phố. Bảo vệ vẫn là người trực ban buổi trưa, ông ta còn nhớ mặt Trần Kha nên chỉ kiểm tra thẻ căn cước của cô một chút rồi cho phép cô vào khu.
Lần thứ hai đi giao cơm, Trần Kha đã có phần "quen tay quen việc", khi đối mặt với La Dữ Tông và chú chó chăn cừu Đức to lớn kia, cô cũng có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không còn cứng đờ như lần trước nữa.
Thái độ của La Dữ Tông vẫn lịch sự và thân thiện như cũ, dáng vẻ anh che chắn cho cún cưng Ba Đốn sau lưng mình cũng chẳng hề mang chút dáng vẻ kiêu kỳ nào của người nổi tiếng. Anh vừa mở cửa thấy là Trần Kha, liền nói một câu: “Xin lỗi, xin chờ một lát.”
Sau đó khẽ khép cửa lại, tiếng bước chân dần xa, rất nhanh đã quay lại. Lúc mở cửa lần nữa, trong tay anh đã cầm theo túi đựng hộp cơm mà Trần Kha giao đến vào buổi trưa.
Khi Trần Kha nhận lấy túi đựng hộp cơm, chú chó chăn cừu Đức to lớn sau lưng La Dữ Tông liền gầm gừ lớn tiếng. La Dữ Tông quay đầu lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu cún cưng một cái, rồi hơi áy náy nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây thì nó sẽ không lao ra cắn cô đâu.”
Dù chú chó trông có vẻ đáng sợ, nhưng hồi nhỏ nhà bà cụ hàng xóm của Trần Kha cũng từng nuôi một con như vậy. Trần Kha đã chơi với chú chó đó từ nhỏ đến lớn, nên đối với loài vật này, cô không hề có nỗi sợ bẩm sinh. Hơn nữa, trước đây gia đình cô cũng từng nuôi chó, ít nhiều cô cũng hiểu được tâm lý của chúng. Cô vội vàng xua tay, rồi đưa bữa tối mới nấu cho La Dữ Tông.
Sau khi La Dữ Tông nhận lấy bữa tối mới, toàn bộ sự chú ý của Ba Đốn liền bị mùi hương thơm phức của món ăn hấp dẫn, không còn để tâm đến việc phản đối Trần Kha nữa.
Trần Kha đang chờ La Dữ Tông đưa tiền cơm tối, thì anh lại đột nhiên hỏi: “Cửa hàng của các cô có thẻ hội viên hay gì đó không? Mỗi ngày thanh toán lẻ như vậy thật sự khá phiền, mà tôi cũng không mang theo nhiều tiền mặt hay tiền lẻ…”.
Anh cười có chút ngượng ngùng, “Có lẽ cô biết tôi là diễn viên, nên bình thường cũng không tiện ra ngoài đi ngân hàng rút tiền.”
Với tư cách là một fan hâm mộ, trong lòng Trần Kha, nam thần của cô tất nhiên là người không dính chút bụi trần nào. Hơn nữa, cô cũng thật sự hiểu rõ độ nổi tiếng của La Dữ Tông tuy buổi trưa không gặp phải ai, nhưng vừa rồi lúc cô mang hộp cơm đến cổng khu chung cư, rõ ràng đã thấy không ít fan của La Dữ Tông đang đứng đợi. Họ mặc đồng phục của hội fan cùng màu, giơ bảng cổ vũ hoặc máy ảnh, kiên nhẫn chờ đợi thần tượng của mình.
Xem ra, bắt La Dữ Tông tự mình ra ngoài đi ngân hàng rút tiền quả thực cũng hơi bất tiện.
Trần Kha nghĩ một lát, tuy không có ý xâm phạm đời tư của nam thần, nhưng vẫn không kìm được sự tò mò, bèn hỏi: “Vậy còn người nhà của anh thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=9]
Mấy người nổi tiếng chẳng phải bên cạnh đều có trợ lý hay quản lý gì đó mà…”
“Họ á.” La Dữ Tông khẽ cười một tiếng, “Ba mẹ tôi không sống ở thành phố B, họ không quen với khí hậu và cách sống ở đây, thích sống ở vùng ngoại ô hoặc nông thôn hơn. Còn quản lý của tôi thì đang đi hưởng tuần trăng mật, phải mười mấy ngày nữa mới quay lại. Trợ lý của tôi thì về nhà chờ sinh rồi, bây giờ tôi không dám để cô ấy ra ngoài nữa đâu.”
Trần Kha nghe xong cũng chỉ có thể tỏ vẻ thông cảm. Tiếc rằng cái “Bếp Nhỏ Trần Trần” của cô vốn chỉ là một gian hàng tạm thời dựng lên, khách hàng duy nhất chính là La Dữ Tông, mà anh ấy đương nhiên là khách VIP rồi, làm gì có “thẻ hội viên cao cấp” gì chứ?
Cho dù bây giờ muốn làm một cái, Trần Kha cũng cảm thấy không kịp nữa rồi.
Cô do dự một chút, bèn mạnh dạn thử thăm dò: “Không biết anh La có dùng WeChat không? Thật ra bây giờ thanh toán qua WeChat cũng rất tiện, nếu anh thấy tiện thì…”
Trong lòng Trần Kha, dĩ nhiên là đang âm thầm mong đợi có thể nhân cơ hội này kết bạn WeChat với nam thần. Dù không thể trò chuyện, thì chỉ cần có thể lặng lẽ theo dõi được vòng bạn bè của anh ấy cũng đã là hạnh phúc rồi.
La Dự Tông trên mặt thoáng hiện vẻ do dự và chần chừ, nhưng sau vài giây cân nhắc, anh vẫn thoải mái đồng ý với đề nghị của Trần Kha: “Cũng được. Nhưng làm phiền cô đợi tôi một chút, tôi ra gấp quá, điện thoại còn để trên bàn máy tính trong phòng làm việc.”.Anh mỉm cười ra hiệu rằng mình sẽ vào trong lấy điện thoại.
Trần Kha đương nhiên không để bụng chuyện đó, cũng không hề lo lắng La Dữ Tông sẽ đóng cửa rồi biến mất luôn để trốn tránh mấy chục tệ tiền cơm.
Cô đứng chờ ngoài cửa vài phút, La Dữ Tông mới lần nữa mở cửa phòng 2207 với điện thoại trên tay. Anh mỉm cười giơ máy lên, hai người nhanh chóng kết bạn với nhau. Không đợi Trần Kha kịp nhìn kỹ, anh đã chuyển khoản chính xác số tiền bữa tối cho cô.
Trần Kha không tiện thể hiện sự cuồng nhiệt của fan ngay trước mặt nam thần, chỉ lễ phép trò chuyện xã giao vài câu. Đợi đến khi La Dữ Tông đóng cửa lại, cô mới vừa bước vào thang máy, vừa ôm chặt điện thoại mà háo hức nghiên cứu kỹ lưỡng tài khoản WeChat của nam thần.
Mặc dù La Dữ Tông đã chấp nhận kết bạn với cô, nhưng là người cẩn trọng, anh không mở quyền truy cập nhật ký bạn bè cho Trần Kha. Cô lặp đi lặp lại việc nhấn vào trang cá nhân của anh rất nhiều lần, nhưng những gì có thể thấy chỉ là tên hiển thị và ảnh đại diện đơn giản.
WeChat của La Dữ Tông lấy tên là viết tắt tên anh cộng thêm ngày sinh, ảnh đại diện là một nhân vật trong một tựa game online đang cực kỳ hot hiện nay, dù Trần Kha chưa từng chơi qua, nhưng cũng đã nghe đến rất nhiều.
Thế nhưng, nếu nam thần là một fan của trò chơi đó... Trần Kha âm thầm hạ quyết tâm: về đến nhà nhất định phải tìm hiểu ngay trò chơi này.
Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm, thì Chu Tiểu Mục chính là một fan cuồng của tựa game này, thường xuyên khoe thành tích lên vòng bạn bè. Nếu cô muốn chơi thử, có thể nhờ Chu Tiểu Mục dẫn dắt mình vài ván cũng được.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ ra là hiện tại bản thân cũng xem như đã bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu bây giờ liên lạc với Chu Tiểu Mục, con bé đó chắc chắn sẽ hỏi tiến độ nhiệm vụ, mà cô cũng không biết liệu mình có thể nói cho Chu Tiểu Mục biết tiến triển hiện tại không.
Cô vừa đợi tàu điện ngầm vừa âm thầm suy nghĩ: về đến nhà phải hỏi hệ thống mới được...
Vừa về đến nhà, Trần Kha lập tức mở SE5200, hỏi: “Tiểu Sắc, tớ có thể nói cho Tiểu Mục biết tiến độ nhiệm vụ hiện tại không? Cô ấy là người của công ty các cậu, chắc không sao đâu nhỉ?”
“Về mặt lý thuyết, người trải nghiệm phải tuân thủ thỏa thuận bảo mật, không được tiết lộ nội dung trải nghiệm cho người ngoài. Nhưng mà, cậu nói người tên ‘Tiểu Mục’ này là nhân viên công ty bọn tôi? Cô ta là ai?” SE5200 hỏi lại.
Trần Kha ngẩn ra, “Chính là nhân viên công ty các cậu đấy, hôm đó còn chính cô ấy gọi tớ đến công ty làm người trải nghiệm mà… Cậu không biết cô ấy sao?”
“Tớ chỉ biết mã số nhân viên thôi, nếu có tên thật được hệ thống ghi nhận, thì có lẽ có thể tra ra người đó trong danh sách nội bộ của công ty.”
“Ồ, ồ.” Trần Kha nghe vậy liền vội vàng lấy ra một tờ giấy trắng, cẩn thận viết ba chữ “Chu Tiểu Mục” thật ngay ngắn, rồi mở ra đặt trước mặt hệ thống: “Cô ấy tên là thế này.”
SE5200 không trả lời ngay, một lúc sau mới phát ra âm thanh: “Đã tìm kiếm xong rồi, cô ấy đúng là nhân viên của công ty chúng tôi. Được thôi, cậu có thể nói cho cô ấy biết tiến độ nhiệm vụ, nhưng nhớ là cũng đừng tiết lộ quá nhiều, tránh ảnh hưởng đến nhiệm vụ.”
“Biết rồi, biết rồi mà!” Trần Kha vui vẻ vẫy tay, rồi xoay người đi vào bếp.
Sau khi ăn tối một mình, rửa sạch chén bát trong bồn cùng với hộp cơm giữ nhiệt, lại tắm nước nóng thật thoải mái trong phòng tắm, Trần Kha mới vừa đắp mặt nạ, vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho cô bạn thân Chu Tiểu Mục.
Chu Tiểu Mục bên kia không biết đang bận việc gì, chuông điện thoại vang lên khá lâu mới được bắt máy. Khi nghe máy, giọng điệu còn hơi thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên là cô chưa nhìn xem ai đang gọi đến: “Alo?”
“Tiểu Mục, là tớ đây.” Trần Kha vội vàng lên tiếng. Cô chăm chú lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, tiếng thở của Chu Tiểu Mục hòa cùng với tiếng “tạch tạch tạch tạch”, rõ ràng là Chu Tiểu Mục đang gõ máy tính có lẽ chính là đang chơi trò chơi mà La Dữ Tông cũng thích.
“Ồ, Tiểu Kha à.” Nghe ra giọng bạn thân, thái độ của Chu Tiểu Mục cũng dịu đi đôi chút, “Tớ đang chơi trận này, còn khoảng 5 phút nữa là xong, Tiểu Kha tốt bụng của tớ, cậu chờ tớ mấy phút được không?”
"Được mà." Nếu là trước đây, Trần Kha chắc chắn sẽ cảm thấy hơi không vui, cảm thấy mình trong lòng bạn thân lại thua cả một trò chơi trên mạng. Nhưng hôm nay sau khi biết La Dữ Tông cũng thích chơi trò đó, cô hoàn toàn không còn suy nghĩ như vậy nữa. "Cậu cứ chơi đi, tớ đợi ở đây nghe cậu một lúc."
"Hửm?" Chu Tiểu Mục phát ra một tiếng ngạc nhiên mơ hồ, nhưng cũng không hỏi thêm. Rõ ràng, sau khi nhận được sự cho phép từ bạn thân, sự chú ý của cô lại lập tức quay trở lại với trò chơi.
Trần Kha ngồi yên lặng nghe trong điện thoại, liên tục vang lên tiếng chuột và bàn phím, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng nói chuyện hay cảm thán của Chu Tiểu Mục với người khác. Trần Kha nghe những âm thanh ấy mà chẳng cảm thấy nhàm chán chút nào, thậm chí còn không nhịn được mà tưởng tượng liệu có ngày nào mình cũng sẽ được chơi game cùng nam thần không.
Năm phút sau, Chu Tiểu Mục đúng hẹn kết thúc ván game. Cô không lập tức vào trận tiếp theo, mà đổi sang tư thế ngồi thoải mái, bắt đầu trò chuyện với Trần Kha qua điện thoại.
“Tiểu Kha, hôm đó sếp bọn tớ còn nhắc đến cậu nữa đấy, nói là không biết cậu đã bắt đầu làm nhiệm vụ chưa.” Hai người tám chuyện dăm ba câu chuyện trên trời dưới đất, Chu Tiểu Mục cũng nói vài chuyện tám nhảm trong công ty mình, rồi rất tự nhiên nhắc đến dự án “Giấc mơ thành hiện thực”.
Trần Kha cũng không thấy đề tài này đột ngột, cô cười nói: “Đã bắt đầu rồi đó! Hôm nay tớ mang cơm tới cho nhà Tiểu Tông nhà tớ hai bữa liền, ảnh còn khen tớ nấu ngon nữa kìa!” Cô không giấu được vẻ tự hào mà khoe khoang.
“Nhớ không lầm thì trước kia cậu gần như hoàn toàn không biết nấu ăn mà ta?” Quen biết gần mười năm, Chu Tiểu Mục quá hiểu rõ Trần Kha, mấy chị em từng cùng nhau đi du lịch tự túc, mỗi khi phải tự tay nấu ăn, Trần Kha chỉ biết đứng bên nấu canh cho cả nhóm, còn những món khác thì chịu thua.
Trước người bạn thân biết rõ bản lĩnh của mình, Trần Kha cũng không định giấu giếm: “Thời gian trước tớ vẫn luôn học nấu ăn dưới sự hướng dẫn của hệ thống bên cậu đấy… Đừng nói là cuối cùng không cưa đổ được La Dữ Tông, sau này làm người vợ hiền biết nội trợ thì cũng dư sức luôn!”
“Ây da, tự tin ghê ha!”
“Chứ sao nữa!”
“Ha ha ha…”
Hai cô bạn thân cười nói một hồi, sau khi nghe Trần Kha kể rằng nhiệm vụ đã có tiến triển, Chu Tiểu Mục cũng không hỏi thêm nữa. Những gì Trần Kha có thể kể về La Dự Tông cũng chỉ là hành lang nhà anh ta trang trí ra sao, quần áo mặc ở nhà thế nào, còn có cả con chó kia, kể hết mấy chuyện đó rồi, cô mới nhắc đến trò chơi kia…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận