Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chỉ giao đồ ăn cho nam thần

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-05-14 20:38:53
Mặc dù rất quyết tâm, nhưng việc cải thiện hương vị món ăn đối với Trần Kha cũng không phải chuyện đơn giản. May mà ý tưởng SE5200 đưa ra vẫn khá khả thi, tối đó cô đã thử nấu hai món ăn. Tuy cảm thấy vị hơi đậm, nhưng tổng thể hương vị vẫn khá hài hòa.
Tuy nhiên, một mình cô lại không thể ăn hết hai món. Sau khi lục tìm danh bạ điện thoại một lúc, cuối cùng cô gọi cô bạn thân khác của mình - Tiền Minh Quân, đến để nếm thử tay nghề nấu nướng của cô.
Tiền Minh Quân cũng học thiết kế nội thất ở đại học, hiện đang làm việc tại một công ty thiết kế nội thất gia đình. Công ty cách nhà Trần Kha không xa, tan làm chỉ cần đổi một chuyến tàu điện ngầm là tới nơi.
Bảy giờ tối, Tiền Minh Quân đúng giờ bấm chuông nhà Trần Kha. Trần Kha vừa mang món ăn mình làm lên bàn, lại vui vẻ chạy ra mở cửa: “Tiền Tiền, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Tiền Minh Quân trông đầy vẻ mệt mỏi: “Hôm nay mình phải năn nỉ đủ điều thì giám đốc bộ phận mới chịu để mình tan làm đúng giờ, cũng nhờ sáng nay mình tiếp một khách hàng, nếu không thì giờ vẫn còn đang nghe điện thoại ở công ty.”
Trần Kha le lưỡi làm mặt xấu. Tuy trước đây cô làm ở viện thiết kế cũng rất vất vả, gần như ngày nào cũng phải làm thêm, nhưng cô từng nhiều lần thầm cảm thấy may mắn vì bố mẹ đã giúp cô tìm được công việc ở viện thiết kế ngay sau khi tốt nghiệp. Còn công ty thiết kế nội thất nơi Tiền Minh Quân làm, tuy cũng thuộc ngành thiết kế, nhưng vai trò của cô ấy ở đó so với “nhà thiết kế” thì giống một “nhân viên bán hàng” hơn.
Theo lời kể của Tiền Minh Quân, công việc hằng ngày của cô là gọi điện “làm phiền” chủ các khu dân cư lớn nhỏ trong thành phố B, tìm kiếm người có ý định sửa nhà để dụ dỗ họ đến công ty, cuối cùng biến họ thành khách hàng.
Nói thì dễ, nhưng chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày phải gọi không biết bao nhiêu cuộc cho người lạ, còn phải chịu bị cúp máy, chửi mắng, lại vẫn phải cười nói nhẹ nhàng, Trần Kha đã cảm thấy mình không thể làm nổi.
Cô cũng không có ý coi thường công việc đó, Tiền Minh Quân tính cách hướng ngoại, năng lực làm việc tốt, thành tích luôn nổi bật. Nghe nói mấy tháng trước mỗi tháng tiền thưởng cộng với phí chia hoa hồng vật liệu đều lên tới hơn hai vạn tệ, lương cơ bản thì ít đến mức có thể bỏ qua.
Tiền Minh Quân vào nhà, thay dép, thuận đường đi vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy mấy món trên bàn, cô không kìm được kêu lên: “Wow, Tiểu Kha, cậu đảm đang thế này từ khi nào vậy?”
Vừa nói vừa khoa trương hít một hơi thật sâu, “Màu sắc, hương thơm, mùi vị đều ổn cả, không cần nếm cũng biết là ngon rồi!”
Trần Kha cười hì hì. Dĩ nhiên cô không thể nói lý do học nấu ăn cho Tiền Minh Quân biết, chỉ nói qua loa: “Tháng trước mình nghỉ việc rồi, vẫn chưa tìm được công việc mới, rảnh rỗi ở nhà nên học nấu ăn một chút.” Rồi gọi bạn thân ngồi xuống: “Tiền Tiền, mau nếm thử tay nghề của mình xem nào!”
Tiền Minh Quân nghe lời kéo ghế ngồi xuống, gắp một đũa thịt đưa vào miệng. Trần Kha tối nay cũng không nấu món gì phức tạp, lấy nguyên liệu từ bữa trưa nấu thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt, thêm một món rau xào thanh đạm. Hai cô gái ăn ba món là quá đủ.
“Ừm, ngon thật, đúng khẩu vị của mình!” Tiền Minh Quân vừa nhai vừa khen, giọng lúng búng.
Trần Kha không kìm được nở nụ cười đắc ý. Việc chọn Tiền Minh Quân đến thử món ngoài vì là bạn thân, công ty lại gần nhà cô, còn vì Tiền Minh Quân có khẩu vị nặng, đặc biệt thích mấy món Tứ Xuyên, Hồ Nam, thịt kho tàu và thịt xào chua ngọt đều là món khoái khẩu của cô ấy.
“Cảm ơn… ngon thật đấy!” Trần Kha múc một bát cơm đưa cho Tiền Minh Quân, cô bạn lập tức bắt đầu ăn ngon lành.
Phản ứng của bạn thân đủ để chứng minh. Trần Kha yên tâm, cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiền Minh Quân, hài lòng ăn bữa cơm do chính tay mình nấu.
Khi ăn, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Từ khi bắt đầu đưa cơm cho La Dữ Tông, cô chưa từng ăn món nào vừa nấu xong. Mỗi lần đều là nấu xong cho vào hộp cơm, mang đến cho La Dữ Tông trước, rồi mới về nhà ăn. Sau một thời gian để nguội, hương vị của món ăn không còn ngon như lúc mới nấu nữa.
Ăn xong bữa tối mãn nguyện, Tiền Minh Quân xoa xoa bụng hơi phồng lên, tựa vào lưng ghế: “Hôm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon lành.”
Trần Kha vào bếp pha hai ly nước mật ong, đưa một ly cho Tiền Minh Quân, quan tâm hỏi: “Dạo này cậu toàn ăn tối ở công ty à?”
“Đặt đồ ăn ngoài!” Tiền Minh Quân bĩu môi, “Giám đốc của bọn mình nói tên mình đổi hay, khách đến nhiều, nên ngày nào cũng giữ mình ở lại tăng ca.” Rồi nhỏ giọng than thêm: “Đồ keo kiệt!”
Trước đây Trần Kha từng nghe Tiền Minh Quân kể, phần lớn nhân viên bán hàng trong công ty đều đổi “nghệ danh” cho mình. Nhập gia tùy tục, Tiền Minh Quân cũng lấy nghệ danh dùng riêng trong công ty, họ Tiền, liền đặt tên là “Tiền Đa Đa”. Có lẽ do cái tên quá tốt vía, từ khi vào công ty, thành tích của cô ấy luôn nổi bật.
Đừng thấy lúc này Tiền Minh Quân than thở về giám đốc thiết kế của mình, thật ra khi có khách đến, cô ấy vẫn thích để giám đốc ra mặt thuyết phục khách hàng, chứ không chọn các trưởng nhóm thiết kế khác trong bộ phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chi-giao-do-an-cho-nam-than&chuong=14]

Hai người phối hợp rất ăn ý trong công việc.
Trần Kha cùng bạn than vãn một hồi, rồi Tiền Minh Quân hỏi: “Dạo này cậu ở nhà thất nghiệp à? Bảo hiểm thì sao?”
“Đành tự đóng thôi.” Trần Kha có chút bất đắc dĩ. May mà trước đây làm việc tăng ca liên tục, ngoài tiền ăn uống thì gần như không tiêu gì. Vì suốt ngày ở công ty, về nhà là lên giường ngủ, nên cả tiền điện cũng chẳng tốn bao nhiêu. Vì vậy cô cũng có chút tích lũy.
Giờ lại nhận được nhiệm vụ “người trải nghiệm”, tiền ăn hằng ngày được tính vào “phí đặt đồ ăn ngoài”, tuy tháng này sắp “cháy túi”, còn phải đụng đến ít tiền tiết kiệm, nhưng tổng thể vẫn cân bằng thu chi, đủ tiền đóng bảo hiểm.
Chuyện này kể ra cũng hơi ngại, nên Tiền Minh Quân không hỏi thêm, đổi sang đề tài khác: “Nghe Tiểu Mục nói, dạo này cậu cũng bắt đầu chơi game?”
“Thỉnh thoảng chơi thôi.” Nhắc đến game, Trần Kha lại nhớ chuyện hôm đó mình chơi xấu bỏ mặc đồng đội, tuy chỉ là bạn chơi tình cờ ghép đội, nhưng nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ. Hôm nay cô chưa vào game, thành tích chưa cập nhật, nên khi nhắc đến thì hơi thiếu tự tin.
Tiền Minh Quân ngưỡng mộ thở dài: “Mình cũng muốn chơi game lắm, tiếc là mỗi ngày về nhà mệt rã rời, chỉ muốn ngủ…”
Trần Kha an ủi bạn vài câu, hai người lại ngồi xem phim hài trên ghế sofa, vừa ăn đồ ăn vặt, tâm trạng Tiền Minh Quân mới khá hơn.
Tối hôm đó, Tiền Minh Quân quyết định ngủ lại nhà Trần Kha, hai người bạn thân hiếm khi được ngủ chung trò chuyện đến khuya. Sáng hôm sau, tiễn Tiền Minh Quân đi làm, Trần Kha xem lại tin nhắn trong điện thoại rồi tiếp tục ngày thường: đi chợ, nấu ăn.
Chẳng mấy chốc lại hơn một tuần trôi qua, mỗi trưa và tối Trần Kha đều mang cơm đến cho La Dữ Tông, hai người cũng thân thiết hơn trước một chút.
Hôm đó khi cô lại mang cơm đến, La Dữ Tông nhận hộp cơm nhưng không vội đóng cửa, mà trò chuyện: “Tôi thấy gần đây cơm cô mang tới có vẻ hương vị khác trước một chút?”
Trái tim Trần Kha lập tức trùng xuống. Tuy đã điều chỉnh theo lời mẹ La Dữ Tông, nhưng hiệu quả thế nào cô vẫn không dám chắc nếu anh không nói rõ. Trước đây cô cứ nghĩ anh ăn xong không phản ứng gì thì là chấp nhận được. Nay anh đột nhiên nhắc tới, cô không khỏi lo lắng: “Đúng là có chút thay đổi, anh La cảm thấy có ngon hơn không?”
La Dữ Tông nở nụ cười rạng rỡ: “Rất hợp khẩu vị tôi. Nếu không phải tôi thật sự không thích người lạ thường xuyên lui tới nhà mình, tôi đã muốn thuê đầu bếp của các cô đến nấu riêng cho tôi rồi.”
Với Trần Kha, câu nói ấy còn quý hơn cả đào tiên trên trời, hay bất kỳ mỹ vị nào trên thế gian. Nếu không phải đang đứng trước mặt La Dữ Tông, có lẽ cô đã hét to lên vì vui sướng.
Dù cố gắng kiểm soát biểu cảm, niềm vui của cô vẫn bị anh nhìn thấu.
La Dữ Tông bật cười: “Sao thế, chẳng lẽ mấy món này là do cô nấu à?”
Trần Kha há miệng định phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không đành lòng nói dối, đành khiêm tốn “ừ” một tiếng, coi như thừa nhận. Dù cố tỏ ra khiêm nhường, khóe môi cong lên vẫn để lộ tâm trạng thật sự.
“Ngon lắm.” La Dữ Tông giơ ngón cái khen ngợi.
Trần Kha ngại nói rằng các món trước đây cũng là do cô làm, La Dữ Tông cũng không hỏi thêm, chỉ khích lệ cô mấy câu rồi vào nhà ăn cơm. Trần Kha thì về nhà khoe với SE5200: “Hôm nay Tông Tông nhà mình nói cơm mình nấu hợp khẩu vị ảnh lắm!”
SE5200 gửi lại một câu: “Chúc mừng.”
Phản ứng lạnh lùng của hệ thống chẳng khiến Trần Kha bận tâm, cô cười hỏi: “Trước kia cậu nói nếu tớ làm biếng sẽ bị trừ điểm, vậy nếu làm tốt hơn mong đợi thì có thưởng đúng không?”
SE5200 im lặng vài giây: “Hay là để tôi hỏi công ty xem có thể xin thưởng cho cô không?” Vài giây sau, nó lại tiếc nuối lên tiếng: “Vì xuất phát điểm của cô quá thấp, nên dù tiến bộ nhiều, hiện tại chỉ mới vừa đuổi kịp tiến độ được hệ thống tính trước. Với tiến độ như vậy thì không thể xin thưởng từ công ty.”
Càng tiếp xúc lâu, Trần Kha càng cảm thấy hệ thống này rất thú vị, hoặc nói đúng hơn, "thông minh" đến mức khó tin là sản phẩm của một công ty tư nhân. Cô cũng khó tưởng tượng, nếu một ngày hệ thống này được phổ biến rộng rãi, nó sẽ mang lại ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực cho đời sống thực tế.
Tuy nhiên, hiện tại điều cô quan tâm hơn, vẫn là phần tiền thưởng "vừa chào cô một câu đã vội rời đi".

Bình Luận

0 Thảo luận