Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÔM NAY ĐỘI TRƯỞNG TẠ ĐÃ PHÁ ÁN CHƯA?

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-08 22:22:54
Khuôn mặt Đặng Thiên bị năm tháng tàn phá, đen sạm, mí mắt trĩu xuống nhưng ánh mắt lại sáng rực đầy kiên định: “Cậu xem đi, được mà, nhất định được mà.”
Ông chủ Trương có chút khó xử, thật sự không thể từ chối nữa bèn cầm lấy xấp giấy dày cộm lật xem, miệng thở dài: “Không phải tôi không giúp mà bây giờ xuất bản đâu có đơn giản… với lại thơ ca, còn ai đọc thơ nữa chứ?”
“Có người đọc! Có người đọc mà!” Đặng Thiên rất kiên quyết, gần như ám ảnh mà lặp đi lặp lại câu ấy.
Ông chủ Trương khuyên mãi không được, thế là hai người chia tay trong không vui.
Trà nguội dần, hơi nước cũng chẳng còn bay lên nữa.
Ông chủ Trương than thở không thôi: “Sau đó tôi phát hiện, ngày nào anh ta cũng chọn một khoảng thời gian ngồi chồm hổm trước cửa tiệm sách của tôi. Hôm ấy tôi thấy, hễ ai mua mấy quyển sách là anh ta sẽ bước tới hỏi han rồi giới thiệu thơ của mình. Đúng vậy, anh ta tự tay chép lại mấy bản thơ. Dĩ nhiên, chẳng bất ngờ gì, không ai nhận cả.”
“Bất kể tình nghĩa giữa hai người có sâu đậm đến đâu, hành vi đó cũng không tốt chút nào, ảnh hưởng việc kinh doanh của tôi nhiều lắm. Tôi đã nói thẳng với anh ta: nếu còn tiếp tục như thế, tôi sẽ báo cảnh sát…”
Nói tới đây, ông ngượng ngùng nhìn hai vị cảnh sát trước mặt cười gượng.
Lưu Lập lắc đầu: “Không sao, anh cứ tiếp tục đi.”
Ông chủ Trương lại uống một ngụm trà: “Có lẽ anh ta bị tôi dọa nên biến mất một thời gian. Mãi đến năm ngoái, anh ta mới xuất hiện trở lại. Gần như mỗi ngày, anh ta đều ở trước cửa tiệm khoảng một tiếng. Tôi cũng từng khuyên thêm lần nữa, thấy không ảnh hưởng đến ai khác thì cũng để anh ta yên.”
“Cho tới tháng mười năm ngoái, anh ta vào tiệm xem sách, đột nhiên như phát điên đập vỡ kệ sách bán chạy nhất của tôi. Năm ngoái có một tác giả nổi lắm – hình như là Tịch Dương thì phải – tôi bày sách của người đó ngay chỗ dễ thấy nhất. Anh ta lai cố tình xé rách một hai quyển của Tịch Dương.”
“Có một nhân viên tên là Lưu Nguyệt sợ quá nên gọi tôi tới gấp. Tôi hỏi vì sao lại làm vậy, anh ta nói: “Chính mấy người viết tiểu thuyết này làm cho người ta không đọc thơ nữa”. Tôi không tài nào hiểu nổi, thậm chí còn muốn cho anh ta một bài học nên đã báo cảnh sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=10]

Anh ta bị giam mấy hôm rồi lại quay về, vẫn ngồi ở ngoài cửa tiệm chỉ là không đập phá gì nữa.”
Lưu Lập thầm nghĩ: có vẻ người này có khuynh hướng bạo lực rồi.
Ông chủ Trương thở dài: “Anh nói xem, một người tốt thế sao lại mắc kẹt mãi trong thơ ca thế cơ chứ?”
Lưu Lập an ủi một câu xã giao rồi hỏi tiếp: “Nếu anh vẫn còn liên lạc với anh ta thì anh có biết anh ta ở đâu không?”
Ông chủ Trương gật đầu: “Ài, anh ta sống ở…”
Lưu Lập và Triệu Vỹ Vỹ lái xe nhanh chóng hướng về nơi ở của Đặng Thiên.
Triệu Vỹ Vỹ vốn lớn lên trong môi trường nhà trường và quân đội, khó có thể cảm nhận được những điều mà ông chủ Trương đã kể.
Cậu ấy không khỏi thở dài: “Sư phụ, em cảm thấy tính cách của Đặng Thiên có vẻ hơi cứng nhắc quá. Tiểu thuyết với thơ ca thì đối tượng độc giả khác nhau mà, sao lại đổ lỗi cho người khác được? Mà nói mới nhớ, tiểu thuyết của Tịch Dương em cũng đọc rồi, gần đây ông ấy ra cuốn Song Tử kịch tính lắm.”
Nhưng sắc mặt của Lưu Lập vẫn luôn nghiêm trọng, thậm chí chẳng nghe rõ Triệu Vỹ Vỹ nói gì, chỉ hỏi một câu: “Nếu vụ án của Lâm Hồng là do lúc bốc đồng mà giết người thì sao?”
Triệu Vỹ Vỹ ngập ngừng: “Nhưng sư phụ, mình đâu có bằng chứng… Hơn nữa Hùng Kiện An thực sự rất đáng ngờ. Và tuy chúng ta đã xác minh Trần Mỹ có chứng cứ ngoại phạm, nhưng nói thật, cảm giác cá nhân của em là cô ta cũng rất khả nghi.”
Lưu Lập cau mày trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy vẻ mặt thầy mình như vậy, Triệu Vỹ Vỹ không dám làm phiền mà lập tức im lặng ngồi ngay ngắn ở ghế phụ.
Địa chỉ mà ông chủ Trương cung cấp không xa, thực tế là nằm đúng giữa tuyến đường nối giữa nhà ông và hiệu sách.
“Xuống xe.”
Lưu Lập và Triệu Vỹ Vỹ cùng bước vào một khu tập thể cũ kỹ, vừa liếc mắt đã thấy một bóng lưng quen thuộc phía trước.
“Lão Tạ!”
Bóng lưng đó quay đầu lại, đúng là Tạ Kỳ Chí.
Lưu Nguyệt từng nói cô ấy chỉ nhớ người đàn ông mặc áo đen đã vào khu nhà này, nhưng không biết chính xác tầng nào. Vì vậy, Tạ Kỳ Chí và Liễu Trị đang đi từng nhà hỏi thăm xem có ai nhận ra không.
Dù sao thì qua camera, người đàn ông áo đen mặc đồ gần như y hệt mỗi ngày, nếu ai từng thấy thì chắc chắn sẽ nhớ.
Đáng tiếc là hỏi mấy nhà liền, ai cũng lắc đầu bảo không gặp, không nhớ gì.
Mà khu tập thể kiểu này lại chẳng có chốt bảo vệ. Thường thì bảo vệ rất thính mắt, nhớ dai, hầu như biết rõ nhà nào ở tầng mấy, số bao nhiêu.
Điều này khiến Tạ Kỳ Chí và Liễu Trị gặp khó khăn.

Bình Luận

0 Thảo luận