Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÔM NAY ĐỘI TRƯỞNG TẠ ĐÃ PHÁ ÁN CHƯA?

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-04-20 02:03:20
Trương Giao cười nhẹ, cuối cùng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Người thì tôi giao rồi, vụ này mau chóng phá án đi, một mạng người đấy... Hơn nữa hiện trường có đông người chứng kiến như vậy, ảnh hưởng không tốt chút nào.”
Tạ Kỳ Trí cũng nghiêm mặt, gật đầu trang trọng, tiễn Trương Giao ra cửa sau đó quay lại nói với Liễu Trị vẫn đang ngây người: “Ngồi đi, đồng chí Liễu Trị.”
Lúc này trong phòng còn lại bốn người trong tổ và Liễu Trị.
Tống Triều Dương thở dài hỏi: “Sếp, anh thấy sao?”
Tạ Kỳ Trí không thèm để ý đến cách gọi thiếu nghiêm túc của Tống Triều Dương, kéo ghế ngồi cạnh bảng trắng, ra hiệu cho Lưu Lập: “Bắt đầu đi, mỗi người phân tích một đoạn, từ anh Lưu trước.”
Lưu Lập làm cảnh sát cũng vài năm, nghe vậy chậc một tiếng rồi hơi pha trò: “Lại lôi người già ra dùng ha.”
Tạ Kỳ Trí: “Chứ sao nữa, nhanh nào.”
Lưu Lập hắng giọng, bắt đầu trình bày quan điểm: “Trong lúc chờ kết quả giám định, bọn tôi đã điều tra một số thông tin cơ bản về nạn nhân tên là Lâm Hồng. Cô ấy năm nay 32 tuổi, đã kết hôn. Sau khi phát hiện điện thoại của cô tại hiện trường, chúng tôi đã thông báo cho chồng cô ấy. Tuy nhiên, anh ta nói đang đi công tác, chưa thể quay về.”
Tống Triều Dương nhạy bén phát hiện điểm nghi vấn, hỏi: “Công tác? Công tác ở đâu?”
Lưu Lập: “Thành phố Tấn Trung.”
Tống Triều Dương nhếch mép: “Gần sát bên chứ mấy? Đi xe khách tầm hai tiếng thôi. Từ lúc báo tin đến giờ cũng ba bốn tiếng rồi? Sao chưa về?”
Lưu Lập lắc đầu: “Anh ta nói công việc không rời đi được.”
Tống Triều Dương nhíu mày: “Vợ bị hại mà còn bận việc?”
Không trách Tống Triều Dương đa nghi, vì phần lớn vụ án giết người đều có hung thủ là người quen. Trong các mối quan hệ thân thiết, hung thủ lại thường là người yêu hoặc vợ/chồng. Xét theo lẽ thường, vợ/chồng bị hại, bên còn lại dù thế nào cũng không nên đặt công việc lên trên sinh mạng.
Nói đến đây, Lưu Lập người có khuôn mặt có phần tròn trịa quay sang Triệu Vỹ Vỹ. Anh ấy là sư phụ của Triệu Vỹ Vỹ, phần thông tin cơ bản đã được anh trình bày xong, phần phân tích tiếp theo anh ấy muốn để học trò của mình thực hiện.
Triệu Vỹ Vỹ nhận được ánh mắt ra hiệu, có chút căng thẳng, nhưng cậu ấy hiểu đây là bước mà công việc điều tra bắt buộc cậu ấy phải vượt qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=3]

Vì vậy, cậu ấy hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người và bắt đầu suy đoán của mình: “Sau khi biết nơi làm việc của Lâm Hồng, chúng tôi đã gọi điện cho chủ quán để xác nhận thời gian làm việc.
Mỗi ngày cô ấy làm theo ca, nhưng giờ tan ca thì không cố định. Vậy nên, tôi cảm thấy khả năng mưu sát không cao, tôi nghiêng về khả năng giết người do bốc đồng hơn.”
Tạ Kỳ Trí nhíu mày suy nghĩ, thấy Triệu Vỹ Vỹ không nói thêm gì nữa thì gật đầu, ra hiệu cho Tống Triều Dương tiếp tục phân tích.
Tống Triều Dương gật đầu: “Lúc nãy anh Lưu có nhắc đến chồng của Lâm Hồng, ban đầu tôi không nghi ngờ gì, nhưng bây giờ tôi lại thấy hắn rất đáng nghi.
Đội trưởng Trương nói là không tìm thấy dấu vân tay nào trên hòn đá, có phải chứng tỏ hung thủ có đeo găng tay lúc ra tay không? Nếu xét theo hướng đó, tôi nghĩ khả năng mưu sát vẫn tồn tại.”
Cậu dừng lại một chút, rồi giơ lên bản giám định pháp y, chỉ vào một đoạn trong đó: “Chị Tống nói thi thể không có dấu hiệu bị xâm hại, cho thấy không phải là hung thủ thấy sắc nổi lòng tham. Nhưng trên người nạn nhân lại có vài vết bầm tím – lưng, tay, chân đều có.”
Nói rồi, Tống Triều Dương lại lật mấy tấm ảnh ra, chỉ vào một tấm: “Anh nhìn xem, rõ ràng là bị đánh mà ra.”
Lưu Lập cũng đã xem những bức ảnh đó, nhíu mày: “Cậu nghi ngờ Hùng Kiến An bạo hành Lâm Hồng à?”
Tống Triều Dương có vẻ tức giận, hiển nhiên suy đoán của chính mình đã khiến cậu cũng bực mình: “Khả năng đó là rất lớn.”
Lưu Lập biết chuyện gia đình của Tống Triều Dương, cũng hiểu cậu khá nhạy cảm với vấn đề bạo lực gia đình, thậm chí có thể nói là cảnh giác quá mức. Chỉ cần có chút dấu hiệu, cậu sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Tuy vậy, Lưu Lập không vội phủ nhận, bởi lúc này mới chỉ là suy đoán và trong điều tra, mọi giả thiết đều có giá trị, thậm chí có thể quyết định hướng điều tra tiếp theo.
Mà trong công việc hình sự, xác định đúng hướng điều tra, ngoài vật chứng ra, cũng là khâu then chốt có thể giúp tiết kiệm rất nhiều công sức và thời gian.
Tống Triều Dương bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Dù sao thì đó cũng chỉ là một động cơ. Hơn nữa, Hùng Kiến An còn có một chứng cứ ngoại phạm mà độ tin cậy chưa rõ. Nhưng dù anh ta có ngoại phạm thật thì cũng có khả năng là… thuê người giết.”
Tạ Kỳ Trí không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ gõ tay lên bàn: “Còn ai muốn bổ sung gì nữa không?”
Vừa dứt lời, Liễu Trị liền rụt rè giơ tay.
Trên mặt Tạ Kỳ Trí hiện lên nụ cười, ánh mắt khích lệ nhìn cậu ta.
May mà khuôn mặt Tạ Kỳ Trí trông còn khá trẻ, nên khi nhìn vào anh, Liễu Trị không thấy quá áp lực như khi nhìn Trương Giao, rất thuận lợi trình bày suy nghĩ của mình:
“Liệu có khả năng là do thù oán? Động cơ giết người chỉ có mấy loại. Giết vì tiền – có thể loại trừ vì trong túi xách của Lâm Hồng không thiếu món gì. Giết vì tình – có thể, nhưng Hùng Kiến An có chứng cứ ngoại phạm, tất nhiên, cũng có thể là do hắn nói dối. Ngoài ra, Lâm Hồng cũng có thể có người tình khác…
Trừ hai nguyên nhân đó, còn có các trường hợp giết người do tâm lý biến thái, nhưng tạm thời chưa bàn tới. Còn lại chính là thù oán nhưng ai lại có thù với cô ấy đây?”
Tạ Kỳ Trí gật đầu khích lệ Liễu Trị, sau đó tổng kết: "Vậy hiện tại nghi phạm lớn nhất là Hùng Kiến An. Vậy tôi sẽ phân công công việc tiếp theo. Tiểu Liễu và Triều Dương đi cùng tôi, chúng ta đến kiểm tra camera giám sát.
Lão Lưu, anh và Tiểu Triệu tập trung điều tra mối quan hệ xã hội của Lâm Hồng, bao gồm Hùng Kiến An và tất cả những người ở cửa hàng nơi Lâm Hồng làm việc, xem có ai từng mâu thuẫn hay có hiềm khích với cô ấy không. Dù sao họ là những người có khả năng biết thời gian và tuyến đường về nhà của Lâm Hồng.
Có ai thắc mắc gì không?”
Tống Triều Dương giơ tay chỉ vào thái dương, cười nói: “Không vấn đề gì, sếp ơi!”
Lưu Lập cười, đấm nhẹ vào vai cậu: “Lão Tạ mà không xử lý cậu coi như cậu may mắn đấy.”
Các thành viên trong đội có độ tuổi tương đương, bình thường đều hay đùa giỡn nhau, gọi nhau lung tung, chỉ khi trong tình huống nghiêm túc mới gọi đúng chức danh như đội trưởng hay phó đội.
Hơn nữa, Tạ Kỳ Trí tự nhận mình rất hòa nhã với đồng nghiệp, không để tâm đến trò đùa của hai người, chỉ gõ nhẹ lên bàn, tuyên bố: “Tan họp, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ đi, thời gian vàng để phá án, tôi không cần nhắc lại chứ?”
“Rõ rồi, bốn mươi tám tiếng mà.” Tống Triều Dương nhún vai, rồi chớp mắt giỡn: “Anh ta, mình đi bằng gì? Lái chiếc mô tô yêu dấu của anh hả?”
Tạ Kỳ Trí đứng dậy, gõ đầu cậu: “Mô tô của tôi chỉ chở được một người, quên rồi à? Biết luật mà vẫn vi phạm hả, đồng chí Tống Triều Dương.”
Tống Triều Dương vẫn không sợ chết, tiếp tục đề xuất: “Vậy thì thế này đi, em với Tiểu Liễu cưỡi mô tô của anh, anh đi tuyến số 11?”
Liễu Trị hơi mơ màng: “Tuyến số 11, là xe buýt à? Tuyến đó đâu có qua đường Đoàn Kết…”
Tạ Kỳ Trí dở khóc dở cười, đấm nhẹ vào vai Tống Triều Dương, giải thích: “Nó nói tôi đi bộ đó. Tuyến số 11 chẳng phải là hai cái chân à.”
“Ồ…” Liễu Trị gãi đầu lúng túng.
Tống Triều Dương vốn là người nhỏ tuổi nhất đội, dù TriệuVyzx Vỹ mới đến cũng không thay đổi được thực tế ấy, nên cậu luôn không phân biệt lớn nhỏ, các thành viên khác cũng chiều chuộng cậu như một cậu em út.
Nhưng đùa thì đùa, nếu không nhanh đi thì trời tối mất. Huống hồ Lưu Lập và Triệu Vỹ Vỹ đã rời đi trước, bắt đầu điều tra manh mối rồi.
Thấy vậy, Tạ Kỳ Trí vỗ vai Tống Triều Dương: “Được rồi, đừng đùa nữa, đi điền lệnh điều tra, chúng ta còn phải đi trích xuất camera đấy.”
Tống Triều Dương cúi đầu gật gù: “Rõ rồi, sếp cứ đợi tin tốt nhé!”
Tạ Kỳ Trí bó tay xoa trán: “Tiểu Liễu, cậu đừng học theo cậu ta nhé.”
Liễu Trị ngơ ngác gật đầu: “Dạ…”
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng, bầu không khí trong đội án lớn lại vui vẻ đến vậy.

[Lời tác giả]
Thời gian vàng để phá án, có người nói là ba ngày, có người nói là hai ngày. Tôi không tìm được số liệu chính xác, nên tạm lấy là 48 tiếng nhé.]

Bình Luận

0 Thảo luận