“... Được, vậy lát nữa gặp lại.”
Lưu Lập cúp máy, quay sang nói với Triệu Vỹ Vỹ: “Ông chủ hiệu sách định chiều nay đi Tấn Trung công tác, chúng ta phải nhanh chóng đến đó.”
Triệu Vỹ Vỹ không có ý kiến, hai người ngồi xe của Lưu Lập đến khu dân cư mà ông chủ hiệu sách nói.
“Đinh dong.”
Sau khi chuông cửa vang lên không lâu, một người đàn ông trung niên với đường chân tóc đáng lo ngại mặc áo len xám và đeo kính gọng đen xuất hiện sau cánh cửa.
Lưu Lập lấy thẻ cảnh sát ra: “Chào anh, anh là ông chủ Trương phải không? Tôi đã gọi điện cho anh vào buổi trưa.”
Ông chủ Trương liếc qua thẻ ngành thì hai tay làm động tác mời vào, đưa hai người vào nhà.
“Không cần thay giày đâu.” Ông chủ Trương thấy hai người đứng lưỡng lự ở cửa nên nhanh chóng cười nói: “Nhà tôi chưa dọn dẹp gì nhiều, mong các anh thông cảm.”
Lưu Lập có ấn tượng tốt với ông, cũng cười thân thiện đáp lại: “Đâu có, rất gọn gàng đấy chứ.”
Sau vài câu xã giao, Lưu Lập đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Trương, chúng tôi nghe nói luôn có một người đàn ông hay lảng vảng trước hiệu sách của anh, anh biết chuyện này chứ?”
Vợ của ông chủ Trương vừa mang trà ra trùng hợp nghe thấy câu đó, lông mày khẽ chau lại, nhưng không nói gì mà lặng lẽ lui vào bếp, có lẽ không muốn bị hỏi han.
Khi Lưu Lập nhận trà cảm ơn, cũng vừa vặn để ý thấy chi tiết bà nhíu mày liền âm thầm ghi nhớ.
Bởi vì bất kỳ chi tiết nào cũng có thể là mấu chốt phá án, anh ấy không muốn bỏ sót.
Ông chủ Trương chưa nói gì đã thở dài, hai tay cầm ly trà, hơi nước bốc lên mờ ảo khiến ông mang chút vẻ u sầu: “Không giấu gì các anh, tôi và Đặng Thiên cũng có chút giao tình. Ờ… Đặng Thiên chính là người các anh đang nói đó.”
Triệu Vỹ Vỹ lập tức ghi chép lại thông tin này.
Lưu Lập: “Ồ? Anh quen anh ta à?”
Ông chủ Trương gật đầu, hơi nước làm mờ khuôn mặt từng trải của ông, ông lại thở dài rồi chậm rãi kể lại chuyện của Đặng Thiên.
Ông kể đã rất lâu trước kia, ông và Đặng Thiên là đồng hương.
Quê của họ không phải ở Tấn Bắc mà ở một làng nhỏ hẻo lánh.
Hồi nhỏ họ học cùng nhau, Đặng Thiên đi học muộn hơn. Thật ra hồi đó trong làng rất ít người được đi học. Cha của ông chủ Trương là thầy giáo trong làng, nên từ nhỏ ông đã được học hành.
Đặng Thiên là hàng xóm của họ, cha Trương thấy hoàn cảnh anh ta tội nghiệp nên khuyên cha mẹ Đặng Thiên cho anh ta đi học.
Ở nơi đó rất ít người hiểu được tầm quan trọng của việc học.
Cha mẹ Đặng Thiên tất nhiên không đồng ý, nhưng Đặng Thiên lại rất ham học, dù bị cấm vẫn thường lén đến gần tường nhà họ Trương để nghe lén tiếng đọc bài.
Về sau, cha Trương phát hiện ra nhưng không nói gì, chỉ bảo Đặng Thiên đến học, đổi lại giúp nhà họ Trương làm ít việc vặt để coi như học phí.
Ông chủ Trương còn nhớ lần đầu tiên thấy Đặng Thiên trong lớp học, vẻ mặt của anh ta – nếu phải mô tả, thì như một mầm non xanh biếc mọc lên từ mảnh đất khô cằn.
Vẻ đẹp của sự sống bừng nở trong khoảnh khắc đó khiến ông suốt đời không thể quên.
Đáng tiếc là Đặng Thiên chỉ học được vài năm rồi bỏ đi làm ăn xa.
Những chuyện sau đó, ông không rõ.
Về sau, khi ông chủ Trương đậu đại học, năm đó Đặng Thiên cũng quay về.
Cha Trương mừng rỡ mở tiệc ăn mừng ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=9]
Ông chủ Trương cũng vui nhưng lại ngại ngùng, cảm thấy bị hỏi han quá nhiều về chuyện học hành khiến ông khó chịu.
Vì vậy trước khi tiệc bắt đầu, ông cứ trốn trong phòng, nói là đang chuẩn bị tài liệu đi học đại học.
Cha ông gõ cửa thông báo: “Con trai, bận không? Đặng Thiên nó đến thăm con đấy!”
Lúc đó ông gần như quên mất người hàng xóm này, nhưng cha ông cho rằng con mình sau này lên đại học rồi sẽ khó có dịp gặp lại bạn c nên không báo trước mà cứ mở cửa đẩy một người đàn ông mặc áo đen vào: “Lâu lắm rồi hai đứa không gặp nhau, nói chuyện chút đi.”
Nói xong thì cha Trương lại vui vẻ ra tiếp khách.
Ông chủ Trương lúc đó nhíu mày nhìn mấy lần mới nhận ra gương mặt gầy gò cứng nhắc kia là bạn thời thơ ấu: “Cậu là… Đặng Thiên?”
Đặng Thiên khẽ gật đầu, rụt rè bước vào: “Nghe nói cậu đậu đại học rồi, tôi tới thăm thôi.”
Ông chủ Trương gật đầu, nhìn tấm lưng hơi gù và đôi giày vải dính đất của anh ta, khách sáo mời: “Ngồi đi, bên kia có ghế.”
Đặng Thiên cúi mắt ngồi trước bàn học, bàn tay thô ráp với khớp xương lồi rõ khẽ vuốt qua mấy quyển sách trên bàn lẩm bẩm: “Tốt quá… cậu thành sinh viên đại học thật rồi.”
Ông chủ Trương ngồi gần nên nghe rõ từng chữ, ông ngượng ngùng cười: “Bây giờ thi đại học cũng không khó như trước nữa đâu.”
Có lẽ ký ức học hành thuở nhỏ khiến ông chủ Trương mềm lòng, ông kể vài chuyện thú vị khi đi học mấy năm nay cho Đặng Thiên nghe, còn kể hồi thi đại học hồi hộp thế nào: “Lúc đó tôi sợ không đậu lắm… nếu rớt chắc ba tôi đánh tôi nhừ tử.”
Đặng Thiên chỉ gật đầu không nói.
Ông chủ Trương vẫn chưa hết hứng, hỏi han: “Này, dạo này cậu sao rồi? Sau khi cậu đi thì tôi không gặp lại nữa.”
Đặng Thiên đưa tay che môi khô nẻ và hàm răng lộn xộn, nói lấp lửng: “Cũng tàm tạm.”
Ông chủ Trương có chút ghen tị: “Cậu đã đi kiếm tiền rồi còn tôi vẫn phải học tiếp!”
Đặng Thiên im lặng, mãi sau mới hỏi: “Trường cậu học… ở đâu thế?”
Ông chủ Trương nhìn về phía Nam đầy mong đợi: “Ở Tấn Bắc đó, xa lắm.”
Nói đến đây, ông chủ Trương uống một ngụm trà làm ẩm cổ họng, trên mặt mang theo vẻ buồn bã khi hồi tưởng: "Sau này tôi gặp lại anh ta ở Tấn Bắc. Khi đó, trường tôi đang xây một tòa nhà mới còn anh ta là công nhân xây dựng."
Khi ông chủ Trương gặp lại Đặng Thiên thì rất vui mừng, dù sao cũng một thân một mình đến Tấn Bắc chẳng quen biết ai, vừa gặp lại người bạn thuở nhỏ thì lập tức mời anh ta tối đến hàn huyên tâm sự.
"Rồi sau đó, anh ta thường xuyên đến tìm tôi. Anh ta nói mình đang tự học, có nhiều điều không hiểu muốn hỏi tôi. Anh ta rất nghiêm túc cũng siêng năng trong việc học, nhưng mà… nói sao nhỉ, chưa từng học bài bản, chỉ dựa vào tự học thì rất khó để tiến xa."
"Sau đó tôi tốt nghiệp, vào làm việc ở một nhà xuất bản. Vì công việc bận rộn mỗi ngày nên tôi ít có cơ hội liên lạc với anh ta.”
"Lại khoảng mười năm sau, vào khoảng đầu những năm 2000, anh ta tìm đến tôi, nhờ tôi giúp một chuyện. Anh ta nói, anh ta đã viết một tập thơ muốn tôi giúp xuất bản. Lúc đó tôi đã nghỉ việc ở công ty từ lâu, tự mình mở một tiệm sách cũng không còn liên quan đến xuất bản nữa, mà có liên quan thì tập thơ đó cũng không thể xuất bản được đâu."
Ông chủ Trương vẫn còn nhớ dáng vẻ khi ấy của Đặng Thiên - gầy như một cây tre, toàn thân chỉ có đôi mắt là còn ánh sáng của sự sống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận