Lúc này bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, ánh đèn chiếu lên gương mặt của năm người trong phòng, làm sáng lên vẻ kiên định trên khuôn mặt họ.
Mọi người nghiêm túc gật đầu: “Hiểu rồi!”
“Tôi hiểu mà, đồng chí cảnh sát. Chẳng qua là thật sự không thể rời đi được thôi.”
“Hùng Kiện An, chúng tôi đã xác minh rồi. Anh xin nghỉ phép để đến thành phố Tấn Trung, hoàn toàn không phải đi công tác. Anh có lời giải thích nào cho việc này không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nghiêm giọng phản bác: “Cảnh sát, các anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy! Như vậy là vi phạm pháp luật!”
Tống Triều Dương thở ra một hơi nặng nề, trầm giọng nói: “Chúng tôi chỉ đang làm việc theo đúng quy trình, hoàn toàn không có hành vi vi phạm nào!
Hùng Kiện An, tôi nhắc lại một lần nữa, vợ anh – Lâm Hồng vừa mới mất, thi thể còn chưa lạnh, vậy mà anh lại trốn ở thành phố khác không chịu về, cũng không chịu hợp tác với cảnh sát…”
Hùng Kiện An cắt lời cậu, vội vàng biện hộ: “Cảnh sát à, anh không thể tùy tiện nghi ngờ người tốt được! Lúc Lâm Hồng chết tôi có bằng chứng ngoại phạm đàng hoàng, mấy hôm nay tôi đều ở Tấn Trung cả!
Thế này đi, chiều nay tôi quay về, được chưa?... Ấy, có người tìm tôi rồi, tôi cúp máy trước nhé.”
Nói xong câu đó, chưa kịp để Tống Triều Dương nói thêm gì, điện thoại bên kia đã vang lên tiếng tút bận.
Tống Triều Dương thật sự bị Hùng Kiện An làm cho tức đến bật cười, cầm bút khoanh một vòng quanh tên anh ta.
Thái độ của Hùng Kiện An, dù xét về tình hay lý đều không thể chấp nhận được.
Nhưng nếu nghi ngờ anh ta là hung thủ… Một kẻ giết người, khi bị cảnh sát điều tra, liệu có để lộ sự bất mãn với người chết một cách công khai như vậy không?
Hơn nữa, cái gọi là bằng chứng ngoại phạm mà Hùng Kiện An nói đến…
Khi Tống Triều Dương còn đang bận điều tra Hùng Kiện An, thì Tạ Kỳ Trí và Liễu Trị lại quay trở về hiệu sách, vẫn là nhân viên lần trước tiếp đón họ.
Lần này nhân viên không hỏi nhiều, tỏ ra rất hợp tác. Khi Tạ Kỳ Trí nói muốn xem video mấy ngày trước, không nói lời nào liền dẫn hai người vào phòng xem.
May mắn là hệ thống camera của hiệu sách có thể lưu trữ video trong vòng bảy ngày, Tạ Kỳ Trí nhanh chóng tìm được đoạn video của hai ngày trước khi có người báo án.
Tạ Kỳ Trí suy nghĩ một chút, nói với Liễu Trị: “Xem lúc 11 giờ trước đi, xem anh ta có xuất hiện không.”
Liễu Trị gật đầu, nhanh chóng mở đúng đoạn video.
Để tiết kiệm thời gian, Tạ Kỳ Trí bảo Liễu Trị tăng tốc độ phát.
Cả hai đôi mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nhân viên thấy hai người nghiêm túc như vậy thì trong lòng không khỏi tò mò, cố đoán xem rốt cuộc họ đang tìm gì.
---
Cô nhân viên từng nghe nói về vụ án mạng trong con hẻm kia, nhưng rõ ràng lần này thứ hai người Tạ Kỳ Trí tìm không phải là đoạn video vào ngày xảy ra án mạng.
Chẳng lẽ… còn có vụ án nào khác sao?
Trong lòng cô như có con mèo nhỏ đang cào cấu, khiến tim cũng ngứa ngáy không yên.
Sự tò mò như cỏ dại, chỉ trong nháy mắt đã mọc um tùm đầy đất.
“Đúng rồi, chính là chỗ này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=6]
Cắt đoạn này lại mang về.” Tạ Kỳ Trí chỉ vào một người đàn ông mặc đồ đen trong đoạn video, giọng không giấu được sự phấn khích.
Liễu Trị vội vàng gật đầu, kéo đoạn video vào USB để lưu lại, rồi hỏi: “Đội trưởng Tạ, còn tiếp tục xem nữa không ạ?”
Cậu ta vừa mới nghe Giương Dao nói, Tạ Kỳ Trí nhìn thì trẻ, nhưng thật ra đã là phó đội trưởng của đội trọng án rồi.
Trong lòng Liễu Trị, sự kính phục lại càng sâu sắc hơn.
Tạ Kỳ Trí vỗ nhẹ vai Liễu Trị, không trả lời ngay mà quay sang hỏi nhân viên: “Cô có ấn tượng gì với người này không?”
Tim cô nhân viên đập loạn lên, luôn có cảm giác mình sắp chạm vào một bí mật lớn lao nào đó, vội vã lại gần nhìn màn hình.
Video ghi lại lúc hơn mười một giờ đêm, tuy có đèn đường nhưng hình ảnh vẫn mờ nhạt, chỉ có thể dựa vào quần áo mà phỏng đoán thân phận.
Cô nhân viên thấy người đàn ông này hơi quen mắt, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình suy nghĩ, chợt thấy người đàn ông nọ vắt chân dựa vào thân cây.
Dáng vẻ quen thuộc ấy khiến cô lập tức nghĩ đến một người.
Cô vỗ tay một cái, quả quyết nói: “Tôi từng gặp anh ta rồi! Anh ta hay lảng vảng trước cửa tiệm. Tôi thấy anh ta đứng tựa vào cái cây đó mấy lần, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bên trong hiệu sách.”
Tạ Kỳ Trí không ngờ lại thu được thông tin ngoài dự đoán liền truy hỏi: “Bình thường anh ta hay xuất hiện lúc nào?”
Cô nhân viên gần như buột miệng trả lời ngay: “Khoảng sau bảy giờ tối! Tiệm của bọn tôi đóng cửa lúc tám giờ rưỡi, nên lúc đó thường là đang kiểm sách. Mỗi lần tôi kiểm kê là lại thấy anh ta đứng đó, nhìn tôi chằm chằm… cảm giác cứ rợn rợn.”
Tạ Kỳ Trí vừa bảo Liễu Trị mở đoạn video lúc bảy giờ, vừa hỏi tiếp: “Ngoài mấy chuyện đó ra, anh ta còn làm gì khác không?”
Cô nhân viên nghĩ một lúc, rồi ngại ngùng cười: “Tôi mới đi làm chưa lâu, cũng không rõ lắm ạ.”
Tạ Kỳ Trí gật đầu, không hỏi nữa mà cúi xuống chăm chú xem video.
Nếu camera có thể ghi lại được chính diện khuôn mặt người đàn ông này, thì sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với việc phá án.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là, người đàn ông này thật sự có liên quan đến vụ án.
Video đang được phát với tốc độ nhanh.
Bỗng nhiên, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trong phạm vi ghi hình của camera.
Người đó bước chầm chậm đến bên gốc cây, rồi dựa người vào, cả khuôn mặt hướng thẳng về phía hiệu sách.
Nói cách khác, camera đã ghi lại toàn bộ diện mạo của người đàn ông mặc đồ đen này một cách rõ ràng.
Liễu Trị không cần đợi Tạ Kỳ Trí nhắc, lập tức lưu lại đoạn video.
“Không tệ đâu, đồng chí Tiểu Liễu.” Tạ Kỳ Trí luôn chủ trương động viên, sau khi chân thành khen ngợi lại nói tiếp: “Sao chép cả mấy ngày trước nữa rồi chúng ta về đội.”
Liễu Trị gật đầu, nhanh chóng lặp lại thao tác sao chép.
Tạ Kỳ Trí thu hoạch được không ít, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
---
Anh mỉm cười nói với nhân viên cửa hàng: "Nếu cô phát hiện ra gì, nhất định phải gọi cho chúng tôi nhé!"
Sau khi lưu số điện thoại của Tạ Kỳ Trí, cô nhân viên vẫn còn hơi ngơ ngác.
Hình như là cô… có số điện thoại của cảnh sát rồi sao?
Đến nỗi sau khi Tạ Kỳ Trí và Liễu Trị rời đi một hôm, cô lau tay bằng khăn giấy, định vứt đi nhưng bỗng nghĩ đến việc trong điện thoại mình có số của một cảnh sát, cô liền lén bỏ mẩu giấy vào túi, chuẩn bị tìm thùng rác rồi mới vứt đi.
Cảm giác như có ai đang theo dõi cô, bắt cô phải làm một công dân tuân thủ pháp luật tốt…
Tạ Kỳ Trí gọi điện cho đồn cảnh sát gần đường Tụ Nghĩa, báo cáo đặc điểm của người đàn ông mặc đồ đen, rồi nói sẽ gửi ảnh qua cho họ và yêu cầu họ cử người đến đó canh chừng.
Đội trọng án của thành phố quá ít người, chỉ có thể nhờ đồng chí ở đồn cảnh sát hỗ trợ.
“Đội trưởng Tạ, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?” Liễu Trị ngồi ở ghế sau, tò mò hỏi.
“Về đội.” Tạ Kỳ Trí đội mũ bảo hiểm: “Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”
Liễu Trị im lặng nắm chặt áo của Tạ Kỳ Trí. Cậu ta đã trải nghiệm qua kỹ năng lái xe của đội trưởng, nhanh như chớp, lúc nào cũng khiến anh có cảm giác mình sẽ bị văng ra ngoài.
…
Hiện tại là buổi trưa ngày thứ hai kể từ khi phát hiện ra thi thể.
Các thành viên trong đội trọng án bận rộn cả buổi sáng, chưa kịp ăn trưa, vừa vào đội đã tụ tập lại để thảo luận về những thông tin có được sáng nay.
Tạ Kỳ Trí ngồi ở vị trí đầu bàn: “Mọi người cố gắng chút nữa, báo cáo xong, chúng ta quyết định phương hướng công tác chiều nay rồi đi ăn.”
Tống Triều Dương cười nói: “Anh Tạ, anh không đãi mọi người chút gì sao, không cho chúng tôi thưởng thức chút đồ ăn à?”
Tạ Kỳ Trí cũng cười: “Thế thì phải xem thông tin trong tay cậu có giá trị gì trong việc phá án đã.”
Nói đến chuyện này, Tống Triều Dương lập tức tức giận, nói với giọng đầy phẫn nộ: “Hùng Kiện An thật sự quá đáng nghi rồi!”
Tạ Kỳ Trí nhướn mày: “Ồ? Vậy cậu làm tiên phong đi, báo cáo đi, kể xem Hùng Kiện An có điểm nào đáng nghi.”
Tống Triều Dương đã có đầy đủ thông tin từ sáng nay, không đùa nữa, cậu bắt đầu nói rõ thông tin thu thập được: “Tôi đã xác minh với cấp trên của Hùng Kiện An, anh ta không phải đi công tác ở Tấn Trung như đã nói.
Cấp trên của anh ta nói, anh ta xin nghỉ phép năm ngày vì lý do ốm, ngày phát hiện thi thể Lâm Hồng lại là ngày nghỉ phép thứ hai của anh ta.
Anh ta luôn lấy lý do đi công tác để trốn tránh không chịu đến nhà xác, Lâm Hồng lại không có thân nhân trực hệ, thi thể của cô ấy giờ vẫn còn ở đó.
Hôm nay tôi còn gọi cho Hùng Kiện An, rõ ràng anh ta biết chúng ta đang tìm anh ta và biết vợ mình gặp chuyện chẳng lành nhưng vẫn cứ né tránh, không chịu về Tấn Bắc, cũng không chịu đến sở cảnh sát. Cuối cùng tôi yêu cầu rất kiên quyết thì anh ta mới đồng ý quay về hôm nay.”
Tạ Kỳ Trí gật đầu, ghi nhận thông tin này vào đầu, rồi hỏi: “Vậy về mối quan hệ của Hùng Kiện An thì sao, có điều tra chưa?”
Tống Triều Dương làm việc đã vài năm, liền thuận tay đáp: “Đương nhiên rồi. Hùng Kiện An làm văn thư tại một công ty tư nhân, đồng nghiệp và cấp trên đều nói anh ta là người trầm tĩnh, xử sự rất có lý, không nghe nói là có thù hận với ai.
Tôi cũng hỏi họ có biết mối quan hệ giữa Hùng Kiện An và vợ anh ta không, họ nói là ‘nghe nói rất hòa thuận’.”
Lưu Lập cười khẩy: “Vậy thì sao, đồng nghiệp trong công ty đều cho rằng vợ chồng họ rất yêu nhau, mà hàng xóm lại bảo luôn nghe thấy họ cãi nhau?”
Tống Triều Dương khinh khỉnh: “Đúng vậy, trước mặt mọi người thì ân ái, sau lưng thì cãi vã.”
Tạ Kỳ Trí gõ gõ bàn: “Được rồi, chúng ta bàn sau, ngoài mấy chuyện này ra, có gì bổ sung không?”
Thấy Tống Triều Dương lắc đầu, Tạ Kỳ Trí lại quay sang Lưu Lập và Triệu Vỹ Vỹ: “Còn nhóm các anh thế nào? Có thông tin gì không?”
Lưu Lập đáp: “Chúng tôi đang điều tra chuyện của Trần Mỹ. Camera ở cửa căn hộ của cô ta bị hỏng, nhưng chúng tôi đã hỏi ông chủ cửa hàng tiện lợi 24h bên cạnh, ông ta xác nhận Trần Mỹ quả thật về nhà trước 12 giờ đêm hôm đó.
Ông chủ nói lúc đó đang chuẩn bị đổi ca, Trần Mỹ vào tiệm phàn nàn về cái chảo chống dính cô ta mua và yêu cầu trả lại. Hai người vì chuyện này cãi nhau rất to, nên ông chủ nhớ rất rõ thời gian cô ta về nhà.
Chúng tôi cũng kiểm tra video từ camera của cửa hàng, đúng là có chuyện đó.”
Tống Triều Dương giơ tay hỏi: “Nếu Trần Mỹ cố tình tạo ra chứng cứ ngoại phạm thì sao?”
Lưu Lập lắc đầu, bổ sung thêm: “Chúng tôi cũng đã hỏi thăm hàng xóm của Trần Mỹ, họ nói hôm đó khi cô ta về cửa phát ra tiếng rất lớn, miệng còn lẩm bẩm mắng ông chủ cửa hàng là kẻ bán hàng gian, không trả tiền lại cho cô ta.
Sáng hôm sau, hàng xóm đến gõ cửa nhà Trần Mỹ, rồi lại xảy ra cãi vã.”
Tống Triều Dương đỡ trán: “Trần Mỹ quả thật là… Ờ, một người kỳ lạ.”
Lưu Lập tuy cũng có cảm giác giống vậy, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, không tham gia vào việc chế giễu Trần Mỹ của Tống Triều Dương.
Anh ấy nhún vai với Tạ Kỳ Trí: “Cuối cùng chúng tôi đã kiểm tra camera tại các điểm cần đi qua từ căn hộ của Trần Mỹ đến hiện trường vụ án, trong khoảng thời gian vụ án xảy ra, Trần Mỹ không có xuất hiện trong video. Tạm thời chỉ tìm được những thông tin này, có thể tạm coi là Trần Mỹ có chứng cứ ngoại phạm.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận