Tạ Kỳ Trí vừa trở về Sở Cảnh sát đã thấy Tống Triều Dương buồn bã đứng bên cửa sổ uống trà.
Hơi nước trắng từ tách trà bay lên, giống như đầu cậu đang bốc cháy vậy.
“Có chuyện gì thế? Mới trưa mà sao đồng chí Triều Dương lại như cà tím bị sương giá vậy?” Tạ Kỳ Trí vỗ vỗ vai cậu, ngạc nhiên hỏi.
Cứ tưởng cả ngày suốt tháng vui vẻ làm trò đùa như Tống Triều Dương mà không vui thì khó như lên trời xuống đất.
Tống Triều Dương cuối cùng cũng có người để tâm sự, khi vừa nghe tin Lưu Lập và nhóm của anh ấy dẫn Đặng Thiên về lại còn vào phòng thẩm vấn thì cậu lập tức ngơ ngác.
Thẩm vấn thì thế nào? Chắc chắn là thẩm vấn nghi phạm rồi!
Nói cách khác, người mà cậu nghĩ là nhân chứng lại chính là nghi phạm…
“Anh Tạ! Anh biết cảm giác em phải để Hùng Kiến An đi bực bội đến thế nào không? Anh ta trả lời bao nhiêu câu mà chẳng có một bằng chứng vững chắc nào về vụ án...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=13]
Rồi vừa lúc em định báo cáo với anh thì anh Lưu lại đưa người vào phòng thẩm vấn!”
Tống Triều Dương cảm thấy trà hôm nay dù nóng hổi nhưng chẳng thể nào xua tan được cơn tức giận trong lòng, vừa trách móc: “Các anh đã tìm ra nghi phạm rồi sao không nói cho em biết?”
Tạ Kỳ Trí cũng bất đắc dĩ: “Chúng tôi đâu có tìm ra, chỉ là có chút nghi ngờ thôi… Chính anh ta, người trong video, Đặng Thiên tự thú nhận mà.”
Tống Triều Dương mím môi lại, im lặng.
Mặc dù hiện tại bọn họ không dựa vào lời khai mà chú trọng vào vật chứng, nhưng khi có lời khai rồi, ít nhất cũng có một con đường đi.
Đây là điều tốt.
Nhưng Tống Triều Dương không vui chút nào, cậu nghĩ một lúc rồi kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Hùng Kiến An vào buổi trưa cho Tạ Kỳ Trí nghe.
“... Hơn nữa, em hỏi anh ta về thi thể Lâm Hồng vẫn còn ở nhà tang lễ, muốn biết anh ta khi nào đến đón, anh biết anh ta nói gì không?”
“Anh ta nói, ở nhà tang lễ à? Thế thì dễ, cứ hỏa táng đi.”
“Nghe xem, đây là lời mà một người chồng bình thường có thể nói ra sao? Lão Tạ, không phải em bướng bỉnh đâu nhưng mà em thật sự cảm thấy anh ta có rất nhiều biểu hiện bất thường.”
Tạ Kỳ Trí cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây xanh tươi đứng thẳng dọc theo con phố, thỉnh thoảng có người đứng bên cây đợi ai đó hoặc nghỉ ngơi.
Anh thấy một đôi nam nữ có vẻ là vợ chồng đang đi qua bên cây, không hiểu sao lại dừng lại.
Người phụ nữ cúi xuống nhặt một cái gì đó, hình như là chiếc lá rồi đưa cho người đàn ông. Người đàn ông cầm chiếc lá lên, đưa về phía ánh nắng hiếm hoi rồi cất vào trong túi xách.
Tạ Kỳ Trí nhẹ nhàng nói: “Triều Dương, đi kiểm tra xem Hùng Kiến An làm gì ở thành phố Tân Trung? Và tại sao anh ta lại nghỉ phép đúng vào lúc này?”
Tống Triều Dương nghe vậy hiểu ngay suy nghĩ của Tạ Kỳ Trí. Cậu lập tức hăng hái như thể được tiếp thêm năng lượng vội vàng chạy về văn phòng, rồi lại quay lại nhìn Tạ Kỳ Trí với ánh mắt đầy mong đợi: “Anh Tạ, làm sao mà kiểm tra được đây?”
Tạ Kỳ Trí cười khẽ: “Đi kiểm tra thông tin của anh ta, kiểm tra cả khách sạn, bệnh viện, rồi xem anh ta đã gặp ai ở Tấn Trung nữa.”
“Ồ ồ.”
Tống Triều Dương lại vội vã chạy về văn phòng.
Cặp đôi nam nữ anh nghi là vợ chồng bên ngoài cửa sổ đã biến mất.
Tạ Kỳ Trí bước chậm về phía phòng thẩm vấn, trong đầu đang sắp xếp lại những thông tin đã biết về vụ án này.
Đặng Thiên, người tự nhận là kẻ giết hại Lâm Hồng. Không, phải nói là tự nhận giết một người phụ nữ.
Trần Mỹ, hiện có bằng chứng không có mặt tại hiện trường, nhưng đã có mâu thuẫn với nạn nhân.
Hùng Kiến An, tình cảm với nạn nhân rất lạnh nhạt, không đưa ra được bằng chứng rõ ràng về bằng chứng ngoại phạm, thái độ lại rất ngạo mạn, lời lẽ có vẻ như đang che giấu điều gì đó. Vẫn cần phải điều tra thêm.
Đang suy nghĩ, anh đã đến trước cửa kính một chiều của phòng thẩm vấn. Bên trong, Đặng Thiên đang hào hứng nói gì đó.
Tạ Kỳ Trí đứng trước cửa kính, đôi mày nhíu lại.
Rốt cuộc là điểm nào đã bị bọn họ bỏ sót?
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Lưu Lập đã hoàn thành cuộc thẩm vấn, bước ra ngoài.
Lưu Lập đoán chắc chắn Tạ Kỳ Trí sẽ đứng ngoài xem nên khi vừa ra ngoài, nhìn thấy anh thì không lấy làm bất ngờ, chỉ cười hỏi: “Lão Tạ, Đặng Thiên khai rất rõ ràng, còn bên anh thế nào?”
Tạ Kỳ Trí cũng cười: “Chị Trương phát hiện một bộ đồ dính máu, vẫn đang kiểm tra. Nếu xác định được là máu của nạn nhân thì sẽ có bằng chứng thép.”
“Không tệ, không ngờ lại thuận lợi như vậy.” Lưu Lập cảm thán: “Tôi cứ nghĩ chúng ta phải điều tra thêm cả buổi chiều nữa.”
Đúng vậy, gặp được một nghi phạm biết tự thú thật, đúng là một sự may mắn.
Tạ Kỳ Trí khẽ xoay ngón tay, trong lòng nghĩ không biết cái may mắn này là phúc hay họa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận