Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÔM NAY ĐỘI TRƯỞNG TẠ ĐÃ PHÁ ÁN CHƯA?

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-04-20 23:19:06
Cơ thể đang run rẩy của nhân viên cửa hàng bỗng chốc yên khựng lại, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ quái: "Lâm Hồng? Người phụ nữ đó đã chết đó sao?"
Lưu Lập khẽ nhíu mày nhưng không để lộ rõ, có vẻ như nhân viên này và Lâm Hồng có chút liên quan.
Lần này có lẽ sẽ thu hoạch được điều gì đó.
Triệu Vỹ Vỹ nói: "Làm ơn hãy hợp tác trả lời câu hỏi của chúng tôi."
Chân mày của nhân viên hơi nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch rồi lập tức trở lại bình thường, cô ta gật đầu một cách từ tốn, đáp: "Tôi tên là Trần Mỹ, chỉ quen một người tên là Lâm Hồng, cô ấy cùng tôi làm phục vụ ở quán nướng này. Nhưng cô ta thì không cùng đẳng cấp với tôi đâu, cô ta... chậc."
Triệu Vỹ Vỹ liếc nhìn Lưu Lập, nuốt nước bọt rồi hỏi tiếp: "Tại sao cô lại nói vậy?"
Trần Mỹ lộ vẻ chua ngoa, giọng nói cũng trở nên sắc bén: "Còn tại sao nữa, cô ta là bà chủ nửa mùa đó!"
Giọng cô ta to đến mức có lẽ cả bên kia đường cũng nghe thấy.
Trong tiệm còn một nhân viên khác, là một người đàn ông cao gầy, nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn Trần Mỹ, rồi lại lặng lẽ tiếp tục xâu thịt.
Lưu Lập để ý chi tiết này, đi chậm đến bên cạnh người đàn ông, ngồi xuống mỉm cười hỏi: "Anh bạn nhỏ, cậu tên gì? Làm ở đây bao lâu rồi?"
Người thanh niên khựng tay lại một chút, đáp khẽ: "Cung Minh, ba năm."
Lưu Lập hỏi nhỏ: "Ba năm... ông chủ nói Lâm Hồng làm ở đây từ năm năm trước, vậy Trần Mỹ làm bao lâu rồi?"
Trần Mỹ vẫn đang lớn tiếng nói về ấn tượng của mình với Lâm Hồng, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
Cung Minh liếc nhìn Trần Mỹ rồi mới nhẹ giọng trả lời: "Sáu năm."
Lưu Lập: "Vậy khi cậu đến làm, quan hệ giữa Trần Mỹ và Lâm Hồng thế nào?"
Cung Minh im lặng, xâu xong một xiên khoai tây mới nói nhỏ một câu:
"Không tốt."
Lưu Lập hỏi tiếp: "Không tốt kiểu gì? Hay cãi nhau sao?"
Cung Minh lắc đầu: "Hỏi Trần Mỹ đi."
Lưu Lập vỗ vai Cung Minh, khích lệ: "Anh bạn nhỏ, từng câu nói của cậu đều rất quan trọng đối với chúng tôi, mong cậu hợp tác thêm nhé."
Cung Minh chỉ mím môi, lắc đầu.
Lưu Lập không tiện ép, chỉ đành đứng dậy đầy thất vọng, bước về phía Triệu Vỹ Vỹ.
Lúc này Trần Mỹ vẫn đang hằn học nói về Lâm Hồng: "...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=5]

Cái mũi của cô ta nhọn như vậy, nhìn là biết không giữ được phúc khí, suýt nữa thành bà chủ rồi mà cuối cùng lại mất mạng. Chồng cô ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hai vợ chồng mạnh ai nấy chơi, loạn hết cả lên."
Triệu Vỹ Vỹ tay vẫn ghi chép thông tin quan trọng, nghe vậy liền hỏi: "Ý cô là quan hệ giữa Lâm Hồng và chồng không tốt? Phiền cô nói rõ hơn."
Trần Mỹ bĩu môi, mắt và miệng đều lộ rõ vẻ khinh thường: "Chồng cô ta có bồ nhí, mà cô ta cũng chẳng ra gì, không biết dan díu với bao nhiêu đàn ông nữa. Đồng chí cảnh sát à, tôi nói thật, Lâm Hồng là bị trời phạt, biết đâu là do gã tình nhân nào đó ra tay."
Triệu Vỹ Vỹ nghiêm nghị lắc đầu: "Trần Mỹ, cô chỉ cần nói những gì mình biết, đừng đoán bừa. Mỗi người đều có giá trị riêng, không có cái gọi là trời phạt. Cô nói vợ chồng Lâm Hồng đều ngoại tình, có chứng cứ gì không?"
Trần Mỹ cười khẩy: "Anh cảnh sát à, tôi đâu có nói bừa. Cái tiếng của cô ta cả con phố này ai mà không biết! Anh cứ hỏi thử đi, đảm bảo ai cũng xác nhận được!"
Lưu Lập vỗ vai Triệu Vỹ Vỹ đang nhíu mày, ra hiệu cậu ấy bình tĩnh, rồi mỉm cười lịch sự hỏi: "Có người nói cô và Lâm Hồng quan hệ không tốt?"
Sống mũi của Trần Mỹ nhăn lại như từng lớp giấy xếp chồng lên nhau, giọng nói mang theo sự phẫn uất: “Đồng chí cảnh sát, tôi nói thẳng nhé, chẳng ai hòa thuận được với cô ta cả! Trừ đàn ông!”
Nói xong, như thể đã liều mạng, cô ta bắt đầu kể tên hàng loạt người đàn ông mà cô ta cho là có quan hệ mờ ám với Lâm Hồng, trong đó bao gồm cả ông chủ quán nướng – Tống Hữu Phúc, kèm theo vài chuyện làm bằng chứng.
Bên cạnh, Cung Minh vốn đang lặng lẽ làm việc, bỗng như có ai bấm công tắc đứng bật dậy, cái thùng đựng rau trong tay lắc lư mấy cái.
Cậu ta hoàn toàn thay đổi thái độ, lớn tiếng phản bác: “Ông chủ không phải loại người đó! Cô làm chuyện gì, dám nói ra không?”
Vừa dứt lời, Trần Mỹ lúc nãy còn ba hoa không dứt thì bây giờ như bị nghẹn lời, chỉ cứng cổ hét lên: “Nói bậy coi chừng bị trời phạt!”
Hai người đứng ở hai đầu tiệm, ánh mắt giao nhau phát ra tia lửa, không ai chịu quay đi trước như đang đánh một trận chiến bằng ánh mắt.
Lưu Lập đưa ánh mắt ra hiệu cho Triệu Vỹ Vỹ trấn an Trần Mỹ, còn mình thì nhẹ nhàng khuyên nhủ Cung Minh nói rõ mọi chuyện, vì bất kỳ chi tiết nào cũng có thể là chìa khóa phá án. Cuối cùng anh ấy đánh vào tình cảm: “Anh bạn nhỏ, Lâm Hồng từng làm việc với các cậu bao lâu nay, cậu cũng không muốn cô ấy ra đi một cách không rõ ràng như vậy chứ?”
Miệng Cung Minh mấp máy mấy lần, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lưu Lập thì chịu mở lời, kể lại sự thật cậu ta biết: “Trần Mỹ vốn dĩ không ưa chị Hồng. Trước đây khi ông chủ chọn một người thu ngân, chị Hồng biết chữ, giỏi tính toán, làm việc nhanh nhẹn nên được chọn, còn được tăng lương.
Trần Mỹ thấy bất mãn liền lấy trộm tiền quán rồi đổ oan cho chị Hồng. Nếu không phải chị Hồng không so đo, lại thêm việc Trần Mỹ là họ hàng xa của ông chủ thì sớm đã bị đuổi việc rồi.”
Ở một bên, Triệu Vỹ Vỹ không biết đã nói gì với Trần Mỹ mà khiến cô ta hét toáng lên: “Tôi không có!”
Cung Minh run người, liếc nhìn một cái, xác nhận cô ta không nghe thấy mới kiên quyết nói tiếp: “Từ đó, cô ta bắt đầu đồn bậy, bảo chị Hồng và ông chủ có gì đó... Còn nữa, tôi nhớ mấy ngày trước, chồng chị Hồng có đến quán, cô ta còn lén đưa cho ông ta một tờ giấy.”
Giọng the thé của Trần Mỹ vang vọng như muốn xuyên thủng trần nhà: “Trời ơi, tôi đối xử với cậu ta tốt vậy, mà giờ lại vu khống tôi trước mặt cảnh sát!”
Triệu Vỹ Vỹ lúng túng nhìn Lưu Lập – cậu ấy chỉ định khuyên Trần Mỹ nói thật, ai ngờ vài câu đã kéo cả Cung Minh vào, lại còn liên tục kêu bị vu oan, khẳng định mình chưa từng làm chuyện xấu nào.
Lưu Lập đứng dậy, bước ra giữa tiệm mỉm cười hòa giải: “Những điều hai người nói, chúng tôi đều sẽ điều tra kỹ càng, không thiên vị ai. Ai bị oan, ai vô tội sẽ do bằng chứng quyết định.”
Lúc này, Trần Mỹ như chợt nhớ ra người đang hỏi là cảnh sát, cơ thể lại bắt đầu run lên, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Người lúc nãy nói không ngừng, giờ lại im lặng đầy sợ hãi cũng là cô ta.
Lưu Lập nhìn vẻ mặt cô ta, từ tốn nhấn mạnh: “Dĩ nhiên rồi, Trần Mỹ, nếu cô còn điều gì muốn bổ sung cứ nói ra, chúng tôi sẽ dựa theo đó mà đánh giá.”
Cung Minh nói cả một đoạn dài, thấy Trần Mỹ im như thóc, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Làm việc chung bao năm, cậu ta đã nhìn rõ con người này, vừa ngu vừa ác.
Không những nói xấu chị Hồng, còn nói xấu cả ông chủ trước mặt cảnh sát. Loại người như vậy lại sống yên ổn, chỉ đáng tiếc là chị Hồng – người luôn giúp đỡ cậu ta lại...
Trần Mỹ vẫn cắn chặt miệng, lắc đầu, sắc mặt đầy mâu thuẫn.
Lưu Lập không ép cô ta, chỉ để lại số điện thoại bảo cô có chuyện gì thì liên hệ. Sau đó tiếp tục hỏi kỹ thời gian Lâm Hồng tan ca hôm xảy ra vụ án, và những gì cô ta biết về hành động sau khi tan ca của Lâm Hồng.
Sau một hồi làm việc bận rộn, hai người mới rời khỏi quán nướng.
Sau lưng, qua cánh cửa kính, vẫn vang lên tiếng Trần Mỹ mắng chửi the thé, chắc đang mắng Cung Minh.
Lưu Lập khẽ thở dài, quay lại tiệm, nghiêm túc giáo dục tư tưởng cho Trần Mỹ một hồi.
Sau khi ghé quán nướng, hai người lại đến nhà Lâm Hồng, nhưng Hùng Kiện An vẫn chưa về, họ chỉ có thể hỏi hàng xóm về mối quan hệ vợ chồng của Lâm Hồng.
Chuyến đi lần này, cả hai thu hoạch không ít.
“...Đại khái là như vậy.”
Cuối cùng cũng báo cáo xong, Lưu Lập khẽ đằng hắng, rồi nói ra suy đoán của mình: “Giữa Trần Mỹ và Lâm Hồng có thù hằn khá sâu. Hôm xảy ra vụ án, Trần Mỹ và Lâm Hồng dọn dẹp cửa hàng, vậy nên cô ta biết rõ thời gian tan ca của Lâm Hồng.
Hùng Kiện An vẫn chưa về nhà. Qua phỏng vấn hàng xóm, phát hiện quan hệ vợ chồng giữa anh ta và Lâm Hồng không tốt, thường xuyên cãi vã. Trước khi bị hại, Lâm Hồng còn gọi điện cho anh ta, nên có khả năng anh ta cũng biết thời gian cô ấy tan ca.”
Tạ Kỳ Trí dùng ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn, tổng kết: “Vậy là, Trần Mỹ và Hùng Kiện An đều có hiềm nghi. Đã điều tra hành tung sau khi tan ca của Trần Mỹ chưa?”
Nét cười thường trực nơi khóe miệng Lưu Lập cũng hơi chùng xuống: “Trần Mỹ và Lâm Hồng cùng tan ca, đến đầu phố gần tiệm sách thì chia tay. Nhà Trần Mỹ ở gần đó, chúng tôi đã kiểm tra camera ở cửa tòa nhà hỏng cả tuần chưa sửa. Đó là nhà cũ, bên trong cũng không có camera.”
Tống Triều Dương có chút nghi ngờ: “Sao lại trùng hợp vậy?”
Lưu Lập thở dài: “Trên đời chính là có quá nhiều sự trùng hợp khiến chúng ta hoặc vì thế mà rơi vào ngõ cụt, hoặc nhờ thế mà phá được án.”
Tống Triều Dương bĩu môi, Lưu Lập thì cái gì cũng tốt, chỉ là thích triết lý, nói chuyện mập mờ. Cậu không đáp lại chỉ hỏi: “Trong nhà Trần Mỹ có ai không?”
Lưu Lập gật đầu: “Có, cô ta có một đứa con trai làm chứng rằng cô ta về nhà trước nửa đêm.”
Tống Triều Dương không tỏ rõ ý kiến: “Vậy cũng chưa thể loại bỏ nghi ngờ, trước mắt cô ta có động cơ gây án rất mạnh.”
Tạ Kỳ Trí gõ trán cậu, sau đó anh nhận về ánh nhìn đầy bất mãn của Tống Triều Dương.
Anh khẽ mỉm cười: “Triều Dương, cậu tổng hợp lại toàn bộ thông tin hôm nay điều tra được.”
Tống Triều Dương dù bực nhưng vẫn ngoan ngoãn báo cáo: “Hôm nay, chúng tôi phát hiện một người đàn ông mặc đồ đen gần hiện trường vụ án. Sau khi xem lại nhiều lần video, tạm thời xác định người này rất có thể là nhân chứng.”
Cậu lập tức trình mấy đoạn hình ảnh đã đánh dấu cho Lưu Lập và Triệu Vỹ Vỹ xem.
Cả hai nhóm đã báo cáo xong, Tạ Kỳ Trí trầm ngâm một lúc, rồi xác định phương hướng điều tra tiếp theo: “Hiện tại có ba người cần tập trung điều tra, Trần Mỹ, Hùng Kiện An và người đàn ông mặc đồ đen trong video. Tôi và Liễu Trị đi điều tra người đàn ông kia, Triều Dương ở lại cục tiếp tục liên hệ Hùng Kiện An, điều tra quan hệ xã hội của anh ta, mục đích chuyến đi đến Tấn Bắc, lý do ở lại. Lão Lưu, cậu với Vỹ Vỹ điều tra Trần Mỹ, đặc biệt là chứng cứ ngoại phạm của cô ta.”

Bình Luận

0 Thảo luận