Liễu Trị không dám đưa ra lựa chọn nên chỉ nói: “Sao cũng được. Tôi thế nào cũng được, nghe theo đội trưởng Tạ vậy.”
Tạ Kỳ Trí thở dài khe khẽ, không trách Trương Giao cứ nhất quyết chuyển người này qua, với tính cách mềm yếu như cừu non này nếu không đưa ra thực địa rèn luyện thì chắc chắn sẽ bị đám người hay nói lời độc địa ở tổ kỹ thuật bắt nạt đến khóc mất.
Anh cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng nề bèn dứt khoát quyết định: “Vậy ăn trên đường luôn đi.”
Dù sao đi nữa, trước tiên phải luyện cho quen với mấy thói quen "xấu" của cảnh sát hình sự đã.
Hai người tiện tay mua ít bánh mì và nước, ăn qua loa vài miếng là xong bữa.
Tạ Kỳ Trí leo lên xe máy: “Tiểu Liễu, đến đây, tôi chở cậu bay luôn.”
Tim Liễu Trị nhảy dựng lên, thậm chí muốn nói chi bằng đi xe buýt cho lành... Tạ Kỳ Trí là người rất dịu dàng, nhưng hễ cầm lái thì lại vô cùng phóng khoáng, nếu không bị giới hạn tốc độ chắc anh bay thật cũng nên.
Tiếc là Liễu Trị vốn không phải người hay từ chối, chỉ lặng lẽ nắm chặt áo Tạ Kỳ Trí, trong mũ bảo hiểm vang lên tiếng đáp nhỏ: “Tôi ngồi vững rồi, đi thôi.”
Hai người lao như tên bắn tới trước cửa hiệu sách.
Cửa hiệu sách đóng, nhưng trên cửa kính treo bảng "Đang mở cửa".
Tạ Kỳ Trí vừa đẩy cửa vào liền cảm thấy một luồng gió ấm phả vào mặt. Anh nghĩ thầm, hiệu sách quả nhiên là chốn tốt nhất để tránh nóng mùa hè, tránh rét mùa đông, luôn được hưởng điều hòa.
Vừa bước vào, cả hai liền thấy nhân viên bán hàng lần trước ngồi sau quầy.
Cô nhân viên có vẻ hơi bất ngờ, dù gì cũng mới gọi điện không lâu, sao họ đến nhanh vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=8]
Nhưng cô vẫn chào hỏi: “Cảnh sát, hai anh tìm…?”
Tạ Kỳ Trí gật đầu chào hỏi vài câu rồi hỏi thẳng: “Cho hỏi là ai trong các nhân viên đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen vào chỗ nào đó?”
Liễu Trị phía sau cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô nhân viên hơi nghiêng người nhường chỗ cho một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, cô giới thiệu: “Đây là chị Lưu Nguyệt… Chị Lưu, vị này chính là cảnh sát Tạ mà em đã nhắc đến.”
Tạ Kỳ Trí gật đầu chào hỏi thân thiện: “Chào chị, chị tiện ra đây nói chuyện vài câu chứ?”
Lưu Nguyệt rất hợp tác, nhanh chóng bước ra khỏi quầy.
“Cảnh sát, mấy anh định hỏi chuyện ở đâu ?” Tay cô ấy xoa xoa vào nhau, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Tạ Kỳ Trí cười an ủi: “Không phải hỏi cung gì đâu, chỉ là nói chuyện một chút thôi. Chúng ta ra ngoài nói nhé?”
Lưu Nguyệt gật đầu, thế là anh dẫn Liễu Trị và cô ấy bước ra khỏi hiệu sách.
Tạ Kỳ Trí vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến dưới gốc cây mà người đàn ông mặc đồ đen hay đứng dựa.
Cây đó dù là mùa đông vẫn xanh tươi, là loại cây xanh phổ biến ở các thành phố miền Nam – cây long não.
Ba người đứng yên, Tạ Kỳ Trí còn chưa kịp mở lời thì đã nghe Lưu Nguyệt nói: “Cảnh sát, thật ra tôi cũng không biết nhiều đâu…”
Cô ấy không ngờ chỉ tán gẫu mấy câu thôi mà cuối cùng lại dẫn tới gặp cảnh sát, mà còn là cảnh sát hình sự nữa.
Trong ấn tượng của cô ấy, cảnh sát hình sự là người bắt tội phạm, vốn chẳng liên quan gì đến dân thường như cô ấy.
“Không sao đâu, chị cứ kể những gì mình biết là được.” Tạ Kỳ Trí mỉm cười hỏi tiếp: “Nghe nhân viên kia nói chị từng thấy nơi ở của người đàn ông đó? Giờ còn nhớ là ở đâu không?”
Lưu Nguyệt nhíu mày, tay vô thức mân mê gấu áo: “À… Để tôi nghĩ đã. Hình như có lần… đúng rồi, hình như là ở…”
Cô ấy giơ tay chỉ về một hướng: “Bên kia kìa.”
“Cụ thể là số nhà bao nhiêu?”
Lưu Nguyệt xoa tay: “Tôi chỉ nhìn qua một cái thôi, thực sự không nhớ nổi, chỉ biết đại khái chỗ đó.”
Tạ Kỳ Trí gật đầu: “Vậy chị có thể dẫn chúng tôi đi một chuyến không?”
[Lời tác giả]
Pascal: Con người là một cây sậy biết suy nghĩ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận