Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÔM NAY ĐỘI TRƯỞNG TẠ ĐÃ PHÁ ÁN CHƯA?

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-07-08 22:40:59
Hai tiếng đồng hồ đủ để lái xe từ Tấn Trung quay về Tấn Bắc rồi.
Miệng Hùng Kiến An mấp máy mấy lần nhưng không phát ra một lời nào.
Tống Triều Dương rất kiên nhẫn, cậu lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, Hùng Kiến An đảo mắt một cái, khoanh tay trước ngực nói: “Cảnh sát à, anh đang coi tôi như tội phạm mà thẩm vấn đấy hả?”
Tống Triều Dương điềm đạm đáp: “Đừng hiểu lầm, đây chỉ là những câu hỏi thủ tục thôi. Nhưng những câu hỏi này, anh trả lời rất vòng vo. Hùng Kiến An, anh có cần tôi nhắc lại cho anh các điều khoản pháp luật liên quan không?”
Hùng Kiến An im lặng, nhắm mắt luôn, ra vẻ “anh hỏi gì tôi cũng không nói, dù sao tôi cũng không phạm tội”.
Thái độ bất thường của Hùng Kiến An nhất là khi đối mặt với các câu hỏi mang tính quy trình, đặc biệt là liên quan đến chứng cứ ngoại phạm khiến người khác không khỏi nghi ngờ, dù thực tế có thể anh ta không liên quan.
Tống Triều Dương cũng nghĩ như vậy. Chứng cứ ngoại phạm mà Hùng Kiến An đưa ra mỏng manh như giấy, rất dễ bị phá bỏ. Nhưng nếu anh ta không chịu mở miệng, Tống Triều Dương cũng đành đổi hướng hỏi: “Vợ anh làm việc ở quán nướng Lai Nhất Chung, anh đã từng đến đó chưa?”
Hùng Kiến An hé mắt một chút, lắc đầu nói: “Chưa từng đến, đồng chí cảnh sát à, tôi còn phải đi làm, lấy đâu ra thời gian mà tới đó?”
Tống Triều Dương khẽ mím môi, giọng đanh lại: “Hùng Kiến An, có người làm chứng không những anh đã đến mà còn nhận một mảnh giấy từ một nhân viên phục vụ. Anh giải thích thế nào đây?”
“Ồ... đúng là có chuyện đó, gần đây tôi bận quá nên quên mất.” Hùng Kiến An trả lời rồi nở một nụ cười mờ ám: “Đồng chí cảnh sát, anh muốn biết trong mảnh giấy đó viết gì không?”
“Viết gì? Anh còn giữ bản gốc không?”
“Trên đó viết là Lâm Hồng có quan hệ mờ ám với Tống Hữu Phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=12]

Đồng chí cảnh sát à, biết đâu hung thủ chính là Tống Hữu Phúc, hoặc là cô gái đưa giấy cho tôi cũng nên.”

Tạ Kỳ Trí lập tức gọi điện về Sở Cảnh sát, yêu cầu đội kỹ thuật mang theo dụng cụ đến nhà Đặng Thiên thu thập vật chứng, sau đó bảo Lưu Lập cùng hai người kia áp giải Đặng Thiên về đồn để thẩm vấn khẩn cấp.
Còn anh ở lại hiện trường, đợi đội kỹ thuật đến để chỉ đạo công việc.
Đội kỹ thuật đến rất nhanh, vẫn do Trương Giao dẫn đầu.
Vừa đeo găng tay, Trương Giao vừa hỏi: “Sao nhanh vậy, sắp phá án rồi à?”
Tạ Kỳ Trí lắc đầu: “Anh ta tự thú nhận, chúng tôi còn chưa kịp điều tra được gì.”
Trương Giao bĩu môi: “Vậy thì may thật đấy, vụ bên đội trưởng Ông còn đang kéo dài kia kìa.”
Nói rồi, cô ấy dẫn đội vào phòng bắt đầu lục soát vật chứng liên quan đến vụ án.
Tạ Kỳ Trí cũng đeo bao giày và găng tay đi theo vào trong.
Căn hầm này thực sự rất nhỏ, chỉ cần liếc mắt một vòng là thấy hết mọi thứ. Đồ đạc lớn chỉ có một cái bàn, một giường sắt và một tủ thấp. Ngoài vô số giấy tờ ra thì hầu như không thấy quần áo gì.
Trương Giao phát hiện một chiếc áo khoác màu đen trên giường, trên đó có vết loang rõ ràng – với kinh nghiệm nhiều năm khám nghiệm hiện trường của cô ấy có thể khẳng định đây là vết máu.
Cô ấy hơi nhướng mày: “Cậu thật sự may mắn đấy, tìm được áo dính máu. Nếu kiểm nghiệm cho thấy máu này là của nạn nhân thì đây đúng là bằng chứng thép rồi.”
Tạ Kỳ Trí bước tới quan sát kỹ hơn, trên áo có mùi rất hăng và kỳ lạ: “Có thể đấy.”
Trương Giao cẩn thận cho chiếc áo vào túi vật chứng rồi tiếp tục tìm kiếm trên giường.
Tạ Kỳ Trí không làm phiền cô aya mà chậm rãi đi đến bàn làm việc.
Trên bàn bày bừa đủ loại giấy, đặc biệt là một tờ giấy tuyên, trên đó viết vài dòng bằng bút đen: “Con kiến giẫm nát cái đầu kiêu ngạo của hắn/ Máu đỏ và óc trắng tràn khắp mặt đất/ Cô bước qua/ Mang theo lòng tự tôn dơ bẩn và…”
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, bị gạch xóa rất nhiều, chỉ có thể nhận ra loáng thoáng vài chữ.
Ngoài tờ tuyên đó còn rất nhiều giấy A4 cũng ghi chép nội dung tương tự.
Phía bên phải là một chồng sách đã ố vàng được khâu bằng chỉ gai.
Tạ Kỳ Trí cầm cuốn trên cùng lên xem, thì ra là thơ.
Trang bìa viết một cái tên: Đặng Thiên.

Bình Luận

0 Thảo luận