Tạ Kỳ Chí cười nhẹ: “Các anh cũng tới à? Đã tra ra địa chỉ cụ thể chưa?”
Lưu Lập đập tay lên trán, áy náy nói: “Tôi quên mất là anh nói cô nhân viên kia biết địa chỉ… Ông chủ hiệu sách nói, Đặng Thiên – chính là người đàn ông áo đen sống dưới tầng hầm.”
Tạ Kỳ Chí hơi nhướn mày, điều này thì anh chưa nghĩ đến.
Không ai phí thời gian xã giao nữa, sau khi biết địa chỉ cụ thể mọi người lập tức tiến thẳng đến nơi đó.
Trước khi vào tòa nhà, Lưu Lập đột nhiên nói: “Tôi nghi ngờ… Đặng Thiên chính là hung thủ.”
Tạ Kỳ Chí gần như nói cùng lúc với anh ấy: “Có lẽ anh ta không phải là nhân chứng, mà là…”
“Thật khéo, trùng ý rồi.”
Hai người nhìn nhau, không cần lời nào cũng hiểu ý.
Qua một đoạn cầu thang chất đầy đồ đạc, họ đến được tầng hầm. Tạ Kỳ Chí giơ tay gõ cửa vài cái: “Mở cửa, kiểm tra nhân khẩu.”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bất ngờ bị anh gõ bung ra.
Cửa phát ra tiếng “két két”, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi bốn người, căn phòng tối tăm hiện ra trước mắt tất cả bọn họ.
Căn phòng rất chật hẹp, nhiều chỗ vương vãi giấy tờ.
Các loại giấy rất đa dạng, có bìa cứng, tờ rơi, giấy A4 thông thường, cả giấy ô ly.
Trên giấy ghi những dòng chữ lộn xộn, do ánh sáng lờ mờ nên không thể nhìn rõ nội dung.
Trong góc sâu nhất là một bóng lưng mặc đồ đen, anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt trên bàn.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng là một chiếc đèn bàn đặt trên bàn.
Đó là một chiếc đèn cổ, chụp đèn rách nát phát ra ánh sáng vàng vọt.
Tạ Kỳ Chí lại gõ cửa, cao giọng: “Xin chào, cảnh sát đây.”
Cái bóng không nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra tay phải của người đó đang chuyển động liên tục hình như đang viết gì đó.
Tạ Kỳ Chí lại một lần nữa gõ cửa thật mạnh: “Làm phiền rồi, có việc cần anh phối hợp!”
Cuối cùng, cái bóng ngẩng đầu lên, giơ hai tay lên cao, cười điên dại: “Cuối cùng tôi cũng viết xong rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-m-nay-i-tr-ng-t-ph-n-ch-a&chuong=11]
Ha ha!”
Sau đó anh ta quay đầu lại, mặt cười rạng rỡ: “Mấy người là cảnh sát à? Đến bắt tôi sao?”
Tạ Kỳ Chí không có lệnh bắt cũng chẳng có lệnh khám xét nên chỉ nói: “Có một vụ án cần anh hỗ trợ điều tra.”
Người trước mặt chính là người đàn ông áo đen – Đặng Thiên, tuy video khá mờ, phòng cũng tối nhưng qua quần áo và các đặc điểm khác vẫn có thể xác định được là anh ta.
Đặng Thiên cười toe toét: “Không bắt tôi à? Tôi đã giết một người phụ nữ rồi đấy!”
[Lời tác giả]
Giấy chứng nhận Cảnh sát Nhân dân là giấy tờ chứng minh thân phận của cảnh sát thuộc cơ quan Công an Nhân dân, còn giấy chứng nhận sĩ quan là chứng minh thân phận của sĩ quan đang tại ngũ trong lực lượng Cảnh sát vũ trang Nhân dân Trung Quốc. Hai cái tên khá giống nhưng ý nghĩa khác nhau.
...
Người đàn ông trước mắt cao khoảng 1m70, hơi mập, ngũ quan rõ nét, lông mày rậm, mắt to, nhìn khá điển trai.
Chỉ có điều ánh mắt anh ta ngạo mạn, cằm hếch lên, toàn thân toát ra khí chất lưu manh phố chợ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nhân viên văn phòng trong hồ sơ.
Người đàn ông này chính là Hùng Kiến An – chồng của Lâm Hồng, người tỏ ra cực kỳ lạnh lùng sau khi vợ bị sát hại.
Trong lòng Tống Triều Dương vốn chẳng có thiện cảm gì với người đàn ông này, nhưng là cảnh sát, cậu bắt buộc dẹp bỏ thành kiến cá nhân, không mang theo cảm xúc, hỏi từng câu một theo quy trình.
Hùng Kiến An trả lời rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ, cho đến khi…
“Anh xin nghỉ ốm về thành phố Tấn Trung, vậy có bệnh án hay giấy tờ gì chứng minh không?”
Ánh mắt Hùng Kiến An bắt đầu dao động, tư thế ngồi từ dạng thoải mái, chân dang rộng chuyển sang khép chân, hai tay chắp lại hình kim tự tháp đặt trên gối, người hơi nghiêng về phía trước, câu từ cũng bắt đầu mơ hồ: “Tôi bị bệnh cũ thôi… Nói thật nha đồng chí cảnh sát, tôi cho mấy người xem vé xe rồi, lúc vợ tôi chết, tôi đâu có ở Tấn Bắc.”
Tống Triều Dương chau mày, gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm nghiêm nghị lại mang theo chút khí thế dọa người, nhưng vẫn chưa đủ để dọa được Hùng Kiến An.
Cậu gõ bàn, giọng trầm xuống: “Hùng Kiến An, anh nói anh ở khách sạn Mai Hoa tại Tấn Trung, nhưng thực tế cho thấy, khách sạn không có ghi nhận nào về việc anh thuê phòng. Anh giải thích sao đây? Có nhập viện không? Nếu có, quay lại câu hỏi ban nãy, hồ sơ nhập viện của anh đâu?”
Hùng Kiến An ho nhẹ, lẩm bẩm: “Khách sạn ấy mà, không đăng ký cũng là chuyện thường…”
Giờ đây, tất cả dữ liệu đăng ký khách sạn đều kết nối với hệ thống công an, Tống Triều Dương không tìm thấy tên Hùng Kiến An trong hệ thống, để chắc chắn hơn, cậu còn nhờ đồng nghiệp tại Tấn Trung tra giúp, kết quả cũng không có.
Sắc mặt Tống Triều Dương không thay đổi, cậu không để đối phương đoán được tâm lý từ nét mặt, chỉ hỏi tiếp: “Vậy đêm ngày 13 lúc 10 giờ, anh đang ở đâu?”
Hùng Kiến An tách hai tay đặt lên đùi, thân người lại từ nghiêng chuyển về ngồi thẳng: “Ngủ chứ còn gì nữa, muộn thế rồi chẳng lẽ tôi còn đi lang thang ngoài đường?”
Tống Triều Dương lại gõ bàn một lần nữa: “Vậy có gì chứng minh được lời anh nói không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận