Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:18:10
13
Tam hoàng tử vừa mở miệng đã nói: "Ta biết trong lòng Lục tướng quân có ta, nếu không nàng đã không đồng ý hôn sự do phụ hoàng ban tặng, còn vì ta cầu xin, đúng không?"
Ta đáp: "Tất nhiên, thần kính trọng điện hạ."
Tam hoàng tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy Lục tướng quân có bằng lòng điều động quân đội Lục gia hồi kinh không?"
Ta làm ra vẻ khó xử: "Nếu để bệ hạ biết được, e rằng Lục gia sẽ bị tru diệt."
Sắc mặt Tam hoàng tử phẫn uất: "Nhưng hoàng muội của ta không thể bị gả đến vùng đất man rợ ấy! Là do phụ hoàng già yếu hồ đồ!"
Hắn ta lại nhìn chằm chằm ta: "Lục gia chẳng phải luôn phân rõ phải trái hay sao? Chẳng lẽ có thể chấp nhận hành vi hy sinh người vô tội của phụ hoàng?"
Ta gật đầu: "Quả thực là vậy, nhưng... không có thánh chỉ, ta cũng không thể tùy ý điều động binh mã. Nếu có thể..."
Tam hoàng tử trầm tư trong giây lát, nghiến răng nói: "Chuyện này cứ giao cho ta và mẫu phi, nàng chỉ cần chờ thánh chỉ là được!"
Ta cúi người hành lễ: "Thần tuân chỉ."
Chỉ vài ngày sau, khi ta đến dự triều sớm, thái giám báo rằng Hoàng đế đột nhiên nhiễm phong hàn, tạm thời hủy bỏ buổi chầu.
Vừa quay về phủ Tướng quân, một đạo thánh chỉ điều động quân mã đã được đưa đến tay ta.
Nhưng ta không làm theo ý Tam hoàng tử, không lập tức lên đường đến Bắc Cương, mà một mình tiến cung, giao thánh chỉ cho Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử đọc xong, lập tức đưa ta chạy thẳng đến tẩm cung Hoàng đế.
Lúc này, bên ngoài tẩm cung đã có rất nhiều binh lính trấn giữ. Ta rút kiếm, xông vào giao chiến với họ.
Phải cảm ơn sự đa nghi của Hoàng đế, bởi vì binh lính trong hoàng cung đều không được trang bị hỏa khí, ta mới có thể đánh ra một đường máu.
Nhân cơ hội ta phá được một lỗ hổng, Ngũ hoàng tử nhanh chóng lách qua vòng vây, lao thẳng vào tẩm cung.
Nhận được tin ta xông vào tẩm cung, Tam hoàng tử và Quý phi vội vã chạy tới.
Tam hoàng tử kinh hãi hỏi: "Lục tướng quân, nàng đang làm gì vậy? Dám quấy rối giấc nghỉ của phụ hoàng?"
Quý phi ở bên nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt lạnh lẽo chất vấn: "Lục tướng quân, ngươi đang tính kế chúng ta sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=10]


Ta không trả lời, mà đáp lại bà ta là tiếng Hoàng đế gầm lên từ trong điện: "Nghịch tử! Người đâu! Mau bắt Tam hoàng tử lại cho trẫm!"
Tam hoàng tử lúc này mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của ta, không dám tin hỏi: "Nàng... nàng không muốn làm hoàng hậu sao?"
Ta thản nhiên đáp: "Lục gia một lòng trung quân, sao có thể để nghịch thần loạn đảng tùy ý sai khiến?"
Tam hoàng tử tuyệt vọng bị thị vệ trói chặt, lôi vào trong điện.
Quý phi biết đại thế đã mất, liền móc từ trong tay áo ra một bình độc dược, uống cạn trong một hơi.
Bà ta ngã xuống ngay trước mặt ta, không đợi đến khi Hoàng đế xử phạt Tam hoàng tử.
Mỹ nhân qua đời, luôn mang theo nét bi ai đến nao lòng.
Nhìn thi thể bà ta, ta lặng lẽ quay người rời đi.
Ta chẳng hề thương tiếc, bởi vì kẻ muốn theo đuổi quyền lực, nhất định phải biết chấp nhận được mất.
Muốn vừa làm mẹ hiền, vừa có mọi thứ, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp đến vậy?
Bước vào tẩm cung, ta nhìn thấy vị đế vương trung niên này đã lộ rõ vẻ già nua, bệnh tật tiều tụy, tóc mai đã hoa râm, trông như một cánh cung sắp gãy.
Cũng phải thôi, ai mà chịu nổi khi vừa mất con, lại ngay lập tức bị con trai phản bội?
Tam hoàng tử bị giải ra ngoài, giam vào đại lao, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử trảm.
Hoàng đế nhìn ta tiến vào, cố lấy lại tinh thần, trong mắt tràn đầy sự cảm kích chân thành: "Lục gia quả không hổ danh là trung dũng thế gia! Lục tướng quân, ngươi muốn được ban thưởng gì?"
Ta chậm rãi nói: "Thần muốn biết, Thái tử đã từng làm gì với cựu Thượng thư Công bộ – Phương Hoài Bắc."
Hoàng đế nheo mắt nhìn ta: "Lục tướng quân có ý gì? Cho rằng trẫm sẽ ra tay với thần tử sao?"
Ta không đáp, chỉ im lặng thừa nhận.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên ngộ ra: "Hóa ra Thái tử là do ngươi giết! Tam hoàng tử cũng là do ngươi bày kế!"
Ta ngẩng đầu, mang theo ý cười trào phúng: "Mất đi người thân, có cảm giác dễ chịu không?"
Hoàng đế nổi giận, chộp lấy chiếc gối sứ bên cạnh, ném thẳng về phía ta.
Gối sứ đập vào giáp trụ của ta, vỡ tan thành hai nửa.
Mặt ông ta đỏ bừng, gân xanh nổi lên: "Người đâu! Bắt kẻ bất trung này lại! Thẩm vấn! Buộc nàng ta khai hết mọi chuyện ra cho trẫm!"
Bị thị vệ áp giải, ta không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng đế mà cười nhạt: "Bệ hạ có lẽ đã nhầm rồi. Lục gia trung thành từ trước đến nay, chưa bao giờ là với ngài, mà là với thiên hạ lê dân trăm họ."
"Ngài, hay thái tử, có là gì chứ?"
Trước khi bị lôi đi, ta nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "phụt"...
Sau đó là giọng Ngũ hoàng tử lo lắng kêu lên: "Phụ hoàng! Người thổ huyết rồi! Mau! Truyền ngự y!"

Bình Luận

0 Thảo luận