Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:18:18
14
Ta không phải chịu giày vò trong ngục quá lâu, chỉ vài ngày sau, khi đang ngồi trong bóng tối ẩm ướt của nhà lao, ta nghe thấy tiếng chuông tang vọng khắp hoàng thành, Hoàng đế băng hà.
Ngũ hoàng tử, nay đã là tân Đế, đích thân đến đón ta ra khỏi ngục, trao cho ta một tập chứng cứ.
Trên đó ghi chép rõ ràng: vào lúc ta rời kinh đi dẹp loạn, Thái tử đã nhân cơ hội này, dưới sự ngầm đồng ý của Hoàng đế, lấy đi một lọ độc dược từ Thái y viện.
Hắn ta bỏ thuốc độc vào thức ăn của Phương Hoài Bắc, rồi để hắn nhận được tin giả rằng ta bị trọng thương.
Phương Hoài Bắc vì nóng lòng muốn tìm ta mà bất chấp tất cả, lao ra khỏi Kinh Thành. Còn một khi hắn rời đi, độc dược sẽ bắt đầu phát tác.
Một màn kịch được sắp đặt sẵn, một đại thần triều đình vì sao nhãng nhiệm vụ mà ngã ngựa tử vong cứ thế mà diễn ra.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Phương Hoài Bắc lại rơi xuống một dòng sông, được một cô thôn nữ cứu sống. Ba ngày sau, hắn bình an vô sự, còn mang theo vị thôn nữ ấy trở lại Kinh Thành.
Chờ đến khi bọn họ lần nữa nổi sát tâm, "Phương Hoài Bắc" đã thay đổi tính tình, chủ động nói rằng muốn ép ta từ hôn, để thuận tiện cho Thái tử cưới ta làm phi.
Thái tử cho rằng gã có địa vị trong lòng ta, muốn dùng hắn để chi phối tâm thần ta, liền thu nhận hắn dưới trướng, bày ra màn hề hôn lễ kia, ngay trong ngày đại hôn, ngang nhiên đưa ra yêu cầu nạp thiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=11]


Thư đồng trước đây của Phương Hoài Bắc cũng được tân Đế tìm ra. Y bị đổi danh tính, tiếp tục làm việc tại Công bộ.
Sau khi trở về, Phương Hoài Bắc không tài nào hiểu nổi những bản vẽ trước kia của mình, nên Hoàng đế đã giữ lại thư đồng ấy một mình.
Đọc xong vở kịch hoang đường này, ta không kìm được mà bật cười lớn.
Thật nực cười, người yêu của ta, cứ như vậy mà bị giết đi.
Hắn đã trao tặng mảnh đất này vũ khí để bảo vệ chính nó, nhưng mảnh đất này lại giày xéo hắn như thế đấy.
Ta cười mãi, rồi lại bật khóc.
Kẻ thù đã bị xử lý, nhưng ta biết tìm người thương của mình ở đâu đây?
Người ta yêu cách ta núi cao biển rộng, còn có thể tìm về. Nhưng Phương Hoài Bắc...
Khoảng cách giữa ta và hắn không chỉ là không gian, mà là thời không xa vời vợi... Ta phải làm thế nào mới có thể đến bên hắn đây?
Rời khỏi hoàng cung, ta nằm lặng trong phủ Tướng quân ba ngày liền, không ăn không uống.
Ta nghĩ, chi bằng cứ vậy mà đi theo hắn, có khi còn có thể gặp lại tên ngốc đó chăng?
Cuối cùng, vẫn là phụ thân ta đẩy xe lăn vào phòng.
Ông nhìn ta, chậm rãi nói: "Nếu Phương Hoài Bắc thấy con như thế này, chắc chắn sẽ cười nhạo con."
Ta yếu ớt nở nụ cười: "Vậy sao? Nếu có thể bị tên đấy cười chê thì tốt quá rồi."
Phụ thân thở dài bất lực: "Lục Tần Nam, con có thể tùy hứng được mấy ngày thôi. Nhưng đừng quên, con cũng là người của Lục gia!"
Ta không thể phản bác, chỉ có thể cụp mắt xuống.
Ông tiếp tục: "Hung Nô vẫn chưa bị quét sạch, con là Trấn Bắc tướng quân của Đại Hạ! Đó là trách nhiệm cả đời của con!"
Ta biết, ông nói đúng.
Phương Hoài Bắc cũng từng nói với ta, chỉ cần bách tính nơi đây có thể an cư lạc nghiệp, thì hắn cũng xem như đã tận trung với đất nước này.
Nghĩ vậy, ta chậm rãi ngồi dậy: "Phụ thân, lấy cho con bát cháo, con đói rồi."
Phụ thân trừng mắt nhìn ta: "Con nhóc thối, lại còn dám sai bảo phụ thân à!"
Mắng thì mắng, nhưng ông vẫn đưa hộp cơm trên bàn cho ta.

15
Lần nữa vào cung yết kiến, ta nhận ra nét vui mừng trên mặt tân Đế, một niềm vui mà ta không sao hiểu được.
Hắn ta hỏi: "Lục tiểu tướng quân, còn muốn trở lại Bắc Cương nữa không?"
Ta đáp: "Vâng, Hung Nô chưa bị diệt tận, thần sẽ tiếp tục trấn giữ Bắc Cương, cho đến khi Hung Nô không thể tái xâm lược!"
Hoàng đế không đáp, do dự một lát rồi hỏi: "Lục tướng quân, ngươi có sẵn lòng ở lại Kinh Thành, trở thành thê tử của trẫm không? Trẫm sẽ không lấy thêm ai khác vào cung nữa."
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt ngập tràn hy vọng của hắn ta.
Trong lòng ta hơi bối rối, không hiểu sao hắn ta lại có thể có tình cảm với ta?
Ta mím môi, không trả lời.
Hoàng đế cũng hiểu ý ta, thở dài một tiếng: "Là trẫm mộng tưởng rồi."
"Trẫm sẽ cho ngài quyền tự do điều động binh mã phía Bắc, xin ngươi hãy vì Đại Hạ mà mang đến một biên cương yên ổn!"
Ta quỳ xuống, cúi đầu thật sâu: "Thần tuân chỉ!"
Đứng dậy, ta chân thành nói: "Hoàng thượng nhất định sẽ là một minh chủ, công chính vô tư, chính trực sáng ngời."
Hoàng đế cười tự giễu: "Lục tướng quân nói là trẫm sao? Vậy trẫm sẽ cố gắng như ngươi mong muốn."
Từ biệt Hoàng đế, ta mang theo ấn tín quân đội được ban phép, lại một lần nữa thúc ngựa phi nhanh về phía Bắc, đến với chiến trường thực sự thuộc về ta.
Trong lòng ôm chặt khẩu hỏa khí khắc chữ "Hoài Bắc", một đi không quay lại.
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận