4
Khi ta vừa bước qua tuổi mười hai, mẫu thân đột nhiên ý thức được rằng, ta tuy múa thương rất giỏi nhưng lại chẳng thể may vá được gì cho phu quân mình. Bà lo lắng hỏi: “Ở Kinh Thành này, ai sẽ cưới một cô nương như vậy cơ chứ?”
Thế là ta không còn được ra ngoài rong chơi nữa, mà bị ép ở trong phòng học thêu thùa nữ công.
Cây kim và sợi chỉ khiến ta đau đầu, ngày nào cũng than thở.
Một buổi chiều muộn, Phương Hoài Bắc lén lút vào sân, sắc mặt hắn hoảng hốt, giọng điệu bất lực: “Nam tỷ, làm sao đây, ta bị người ta bám theo rồi!”
Ta vừa nghe Phương Hoài Bắc gây rắc rối liền ném kim chỉ sang một bên, khóe miệng không giấu được ý cười: “Chuyện gì? Mau kể ta nghe!”
Phương Hoài Bắc mặt mày đau khổ, ấp úng hồi lâu mới kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra hắn tình cờ gặp một nữ tử bị mấy tên lưu manh bao vây, đòi nàng ta giao nộp toàn bộ tiền bạc trên người. Cô nương kia khóc đến thê lương.
Phương Hoài Bắc không đành lòng, bèn nhanh trí hô lớn rằng đã báo quan, quan sai sẽ lập tức tới ngay.
Lũ lưu manh tin là thật, lập tức bỏ chạy tứ tán.
Tưởng đâu đây là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ nữ tử kia lại bám chặt lấy Phương Hoài Bắc, nói rằng nguyện ý lấy thân báo đáp đại ân đại đức của hắn.
Ta chua xót trêu ghẹo: “Sao thế? Mỹ nhân tự nguyện gả mà ngươi lại không vui à?”
Phương Hoài Bắc mặt mũi trắng bệch, hoàn toàn không có vẻ gì là sung sướng: “Ta chẳng qua chỉ đỡ nàng ta đứng dậy, vậy mà nàng lập tức muốn ta ký hôn thư, còn nói nếu ta không cưới, nàng sẽ lên quan phủ cáo trạng, tố ta khinh bạc nữ tử đoan chính.”
Ta lập tức ngã xuống giường cười lăn lộn. Nhìn bộ dạng công tử nhà giàu của Phương Hoài Bắc, đây rõ ràng là bị người ta tống tiền.
Cười hồi lâu mới hỏi lại: “Vậy ngươi làm sao mà thoát về được?”
Phương Hoài Bắc mím chặt môi dưới: “Ta nói rằng ta chưa đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, phải về hỏi ý cha mẹ. Nàng ta bảo nếu ngày mai ta không đến, nàng sẽ lên quan phủ kiện.”
Ta lại ngã xuống giường cười đến đau bụng, Phương Hoài Bắc bất mãn trợn mắt nhìn ta.
Một lúc lâu sau ta mới ngồi dậy, vỗ ngực đảm bảo: “Chuyện này cứ giao cho ta, có ta che chở ngươi còn sợ gì?”
Phương Hoài Bắc do dự: “Hay là ta cứ nói với bá phụ bá mẫu một tiếng đi……”
Ta vung tay: “Ngươi không tin tưởng Nam tỷ của ngươi à?”
Hôm sau, ta lén dẫn Phương Hoài Bắc đến nơi nữ tử kia đã hẹn – một căn nhà tranh cũ kỹ hẻo lánh.
Nữ tử kia rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, phía sau nàng ta có hai gã đại hán cao lớn đứng sừng sững.
Nàng ta giới thiệu đó là huynh trưởng của mình, nghe tin muội muội sắp lấy chồng nên đến gặp mặt phu quân tương lai.
Nữ tử nhìn ta hỏi: “Phương công tử, vị tiểu cô nương này là ai?”
Ta trợn trắng mắt. Phương Hoài Bắc thì là công tử, còn ta lại thành tiểu cô nương? Rõ ràng chúng ta bằng tuổi nhau mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=3]
Phương Hoài Bắc ấp úng không đáp được, ta lên tiếng thay: “Phương Hoài Bắc là phu quân nuôi từ bé của ta, nếu muốn gả cho hắn, ngươi phải hỏi xem ta có đồng ý hay không?”
Lời vừa dứt, không chỉ ba người đối diện sững sờ nhìn ta, mà ngay cả Phương Hoài Bắc cũng đờ đẫn, hắn kêu lên: “Hả? Đâu có đâu?”
Ta dùng khuỷu tay thúc nhẹ hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
Nữ tử phản ứng nhanh nhất, che miệng cười khẽ: “Không ngờ Phương công tử đã có hôn ước, đáng tiếc chàng đã làm ô uế thanh danh ta, theo lý phải lấy ta trước. Tiểu cô nương, hay là ngươi đi tìm người khác đi.”
Giọng nàng ta dịu dàng, nhưng hai gã đại hán phía sau lại nhìn chằm chằm ta, như thể nếu ta không đồng ý thì ngay lập tức sẽ mất mạng ở đây.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, e rằng đã sợ hãi đầu hàng.
Nhưng đáng tiếc, bọn họ lại gặp phải ta – Lục Tần Nam, người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.
Phương Hoài Bắc ghé sát tai ta, hạ giọng hỏi: “Tỷ có bao nhiêu phần thắng?”
Ta tràn đầy tự tin: “Chỉ là đám lưu manh vặt, chín phần là chắc rồi.”
Nói xong, ta bước lên phía trước, chắn Phương Hoài Bắc lại: “Ta không đồng ý đấy, ta nhất định phải gả cho Phương Hoài Bắc, ngươi có thể làm gì ta?”
Sắc mặt nữ tử trầm xuống, âm hiểm nói: “Vậy thì đừng trách ta ra tay với tiểu cô nương ngươi.”
Hai gã đại hán đồng loạt tiến lên, ta lập tức rút con dao găm giấu trong tay áo.
Tuy nhiên, lần này ta đã quá chủ quan. Ta không ngờ rằng hai gã này lại có căn cơ võ công.
Trong tình thế sức mạnh lẫn tốc độ đều thua kém, ta không thể thắng đẹp như tưởng tượng.
Kết quả, ta bị thương mấy chỗ, chỉ có thể ngang ngửa với chúng.
Sau đó, thấy tình hình không ổn, Phương Hoài Bắc lén chạy ra phố gọi quan sai đến mới giúp ta thoát khỏi nguy hiểm.
Tối hôm đó, mẫu thân biết chuyện liền không chút nể nang mà phạt ta một trận đòn.
Phụ thân thì lén lút nói với ta: “Nam tỷ nhi, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực. Làm tướng quân phải học cách lấy trí làm đầu. Ngày mai ta tìm vài quyển binh thư cho con đọc, đừng để mẫu thân phát hiện nhé!”
Phương Hoài Bắc cũng lén đưa ta một lọ thuốc trị thương, ánh mắt đầy áy náy: “Lục Tần Nam, lần này là ta có lỗi với ngươi. Sau này, ta tuyệt đối không để ngươi bị thương nữa.”
Ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Ngươi chẳng có chút võ công nào, xem thử sau này có còn dám bắt chước người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân không!”
Phương Hoài Bắc nghiêm túc nói: “Ta không phải anh hùng cứu mỹ nhân, gặp ai bị ức hiếp ta cũng sẽ ra tay. Lỡ như người đó thật sự gặp nạn thì sao?”
Ngừng một chút, cậu ta có vẻ ngượng ngùng: “Nhất là nếu người đó là tỷ, ta lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Ta ngoài mặt khinh thường: “Ngươi lo giữ mình còn chưa xong, ta cần ngươi cứu sao?”
Nhưng lòng ta lại dậy lên từng vòng gợn sóng, như hồ nước bị ném vào một hòn đá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận