Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:17:31
8
Trở lại phòng trong phủ Tướng quân, ta ôm chặt món đồ ấy, trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng, ta bật dậy, ngồi trước án thư, viết một phong mật thư, lập tức sai ám vệ đưa vào hoàng cung.
Trước đây, ta vẫn không muốn tin vào một sự thật. Nhưng bây giờ, ta không thể tự lừa dối mình nữa, Phương Hoài Bắc, có lẽ đã không thể trở về.
Mà ta, còn rất nhiều chuyện phải làm.
Những kẻ đã hại hắn, ta tuyệt đối không bỏ qua.
Không lâu sau, thư được đưa vào cung nhưng không có hồi âm. Ta biết, người kia đã ngầm đồng ý.
Cuối tháng, biên quan truyền gấp tin khẩn. Đông sắp đến, Hung Nô yên ắng bấy lâu lại bắt đầu rục rịch.
Ta buộc phải kết thúc kỳ nghỉ đặc biệt, huấn luyện quân sĩ thân tín, chuẩn bị xuất chinh lần nữa.
Trước khi lên đường, ta chủ động dâng sớ xin vào cung yết kiến.
Ngày xuất chinh, ta được như ý diện thánh.
Hoàng đế ngồi sau án thư, uy nghiêm cất giọng: "Hiếm thấy Tiểu tướng quân chủ động tiến cung, hẳn có việc quân cơ quan trọng?"
Ta cúi người hành lễ, đáp: "Thần khẩn cầu bệ hạ phái Thị lang Công bộ, Phương đại nhân, cùng thần lên Bắc Cương, giám quân thị sát."
Hoàng đế do dự: "Ý ngươi là gì? Tiểu tướng quân còn canh cánh chuyện cũ sao?"
Ta đáp: "Không dám. Chỉ là Kinh Thành hiện có nhiều lời đồn đại, thần nguyện lấy hành động để chứng minh sự ngay thẳng của mình."
Hoàng đế bật cười: "Quả nhiên tuổi trẻ khí ngạo, được! Trẫm chuẩn tấu."
Trước khi ta lui xuống, Hoàng đế bỗng hỏi: "Trẫm đã lớn tuổi, theo tướng quân, trong số các hoàng tử, ai là người có bản lĩnh nhất?"
Hoàng đế có ba hoàng tử và bốn công chúa đã trưởng thành, con nối dõi không quá đông. Ngũ hoàng tử chỉ là con của một cung nữ, tất nhiên sẽ không được nhắc đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=6]


Thái tử do hoàng hậu sinh, Tam hoàng tử là con quý phi, Hoàng đế hỏi câu này là để dò xét ta.
Loại chuyện này tuyệt đối không thể trả lời thẳng thắn.
Ta cẩn trọng đáp: "Thái tử và Tam hoàng tử đều là nhân trung long phượng, mỗi người có sở trường riêng, đều xứng đáng là rường cột nước nhà."
Hoàng đế quan sát ta hồi lâu, rồi cảm thán: "Quả nhiên Lục gia trung thành tận tâm, trẫm rất yên lòng!"
Khi lui khỏi Thượng thư phòng, ta bắt gặp Quý phi đang chờ, liền thuận thế cùng nàng đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Rời khỏi Hoàng cung đã là một canh giờ sau.
Đêm đó, khi thu dọn hành trang, ta cẩn thận đặt thanh hỏa khí mang về vào trong rương.
Giống như những lần xuất chinh trước, mẫu thân và đệ đệ lưu luyến tiễn ta đến tận cổng thành, chỉ là lần này thiếu đi bóng dáng của Phương Hoài Bắc.
Vừa cùng thân binh phi ngựa đi được vài dặm, sau lưng liền có người đuổi theo, không ngờ lại là Thái tử.
Thái tử sắc mặt vội vàng, hiển nhiên là vừa hạ triều đã lập tức chạy đến.
Hắn ta đi thẳng tới trước mặt ta, trong mắt mang theo lo lắng: "Lục cô nương, nàng nhất định phải bình an trở về."
Ta thần sắc bình thản: "Thần đa tạ điện hạ quan tâm."
Thái tử do dự một lát, bỗng nhiên hỏi: "Nếu có thể bình an trở về, Lục cô nương có nguyện ý suy xét về cô?"
Ta sửng sốt: "Điện hạ là chân long thiên tử, thần nào dám trèo cao?"
Thái tử cắn răng, cao giọng nói: "Cô ngưỡng mộ tài trí cùng phong thái của Lục cô nương, khẩn cầu nàng cho cô một cơ hội!"
Thân binh trong đội nghe thấy động tĩnh, không ít người ló đầu nhìn về phía này, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Ta khẽ thở dài: "Chỉ là thần từng phát thệ, cả đời này sẽ bảo vệ biên cương, nếu phải xuất giá, cũng chỉ gả cho anh hùng lập được chiến công. Nếu không phải gia đình đã định thân với Phương Hoài Bắc, thần vốn không muốn tùy tiện gả đi."
Thái tử trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Lời này là thật chứ?"
Ta nghiêm túc gật đầu, Thái tử rời đi mà không để lại câu trả lời.
Ta biết bản thân vẫn chưa phải miếng mồi đủ sức hấp dẫn, nhưng không sao, rất nhanh thôi, sẽ có người thúc đẩy hắn ta một phen.

Bình Luận

0 Thảo luận