Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:16:48
2
Lần đầu tiên ta gặp Phương Hoài Bắc là vào năm ta tám tuổi.
Hôm đó, phụ thân mang về một nam hài gầy gò trạc tuổi ta. Mẫu thân cứ ngỡ đó là con riêng của ông, lập tức bắt ông quỳ ngoài cửa nhận lỗi.
Mãi sau ta mới biết, hóa ra năm xưa phụ thân từng chịu ơn nhà họ Phương. Nhưng Phương gia vì can gián thẳng thắn mà bị tru di cả nhà, chỉ còn lại đứa trẻ này được phụ thân nghĩ cách cứu ra.
Phụ thân đặc biệt để hắn cùng ta và hai đệ đệ tập võ, nói là để rèn luyện thân thể.
Nhưng sau lưng, ông lại dặn dò riêng ta: "Nam tỷ nhi, thằng nhóc này từng bệnh nặng, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích. Ta thấy nó tư chất luyện võ quá kém, con để ý chiếu cố nó một chút, đừng để hai đệ đệ của con bắt nạt nó."
Vì sao lại để ta chiếu cố hắn?
Dĩ nhiên là bởi ngay cả mẫu thân, người không thích ta tập võ cũng phải công nhận rằng ta có thiên phú hơn người.
Hai đệ đệ của ta từ nhỏ đã là bại tướng dưới tay ta, mỗi tiếng "Đại tỷ" bọn họ gọi đều vô cùng chân thành, thậm chí còn mang theo ý cầu xin tha thứ.
Thế nên ta vui vẻ nhận lấy trọng trách này, thật lòng muốn đối xử tốt với hắn.
Nhà hắn từng có ơn với phụ thân, vậy thì hắn cũng là bằng hữu của phủ Tướng quân chúng ta.
Ban đầu, ta nghĩ rằng một nam hài thân thể yếu ớt lại từng trải qua biến cố lớn như hắn hẳn sẽ trầm mặc ít lời.
Nhưng không, hắn hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ta.
Ngay từ khi ta chủ động tỏ thiện ý, hắn đã tự nhiên kết giao với ta.
Mỗi lần chạy bộ xong vào buổi sáng, hắn đều lén than thở với ta: "Dậy sớm chạy bộ, Lục Tần Nam, muốn ăn một bữa sáng nhà tỷ thật là khó khăn!"
Ta trợn mắt: "Ngươi gầy như vậy, chịu khó luyện một chút mới không sinh bệnh!"
Phương Hoài Bắc than thở: "Tỷ không hiểu đâu, nếu tỷ đã từng làm thư sinh khổ sở hơn mười năm, tỷ cũng không muốn chạy nữa đâu."
Ta chỉ cho rằng hắn đang nói đùa: "Ngươi mới có tám tuổi, học mười mấy năm ở đâu ra?"
Lúc đó, hắn luôn tỏ ra thần bí khó lường: "Trẻ con không hiểu đâu."
Ta cực kỳ ghét dáng vẻ xem thường ta của hắn, không nhịn được siết chặt nắm đấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=2]


Phương Hoài Bắc lập tức ôm đầu bỏ chạy: "Nam tỷ, tỷ là tỷ duy nhất của ta! Đừng đánh ta!"
Người ta nói rằng Phương gia năm xưa là danh gia vọng tộc, chính trực ngay thẳng, nhưng ta thật sự chẳng thấy mấy chữ đó liên quan gì đến Phương Hoài Bắc cả.
Trong lòng ta thầm nghi ngờ, hắn có khi nào là được nhặt về không vậy?

3
Sau khi hôn lễ kết thúc, ta vội vã trở về phủ Tướng quân, ngay trong đêm triệu tập ám vệ cài bên cạnh Phương Hoài Bắc.
Chuyện này, ngay cả hắn cũng không hay biết.
Mỗi lần ta xuất chinh, ta luôn lo lắng một kẻ võ công kém cỏi như hắn sẽ bị người khác khi dễ, vì vậy đã để lại người âm thầm bảo hộ hắn chu toàn.
Vừa gặp ta, ám vệ liền quỳ xuống nhận tội: “Tướng quân, nửa tháng trước Phương đại nhân đột ngột rời kinh bằng xe ngựa xuất cung. Thuộc hạ vốn định bám theo nhưng bị người ngáng trở, sau đó Phương đại nhân mất tích ba ngày. Thuộc hạ đã lùng sục khắp vùng ngoại ô Kinh Thành mà không tìm thấy tung tích. Đến khi Phương đại nhân trở về thì mang theo vị cô nương thành thân hôm nay. Hắn nói với bên ngoài đó là biểu muội của mình. Vì thấy Phương đại nhân bình an trở về nên thuộc hạ không trình báo, tất cả là do thuộc hạ thất trách, xin tướng quân trách phạt.”
Ta nghe xong liền nói: “Không trách ngươi, ta chỉ lệnh cho ngươi bảo vệ hắn an toàn, chưa từng bảo phải báo cáo hành tung của hắn.”
Suy nghĩ một lát, ta lại hỏi: “Nửa năm ta không có mặt, Phương phủ có gì khác thường không?”
Ám vệ hồi tưởng, hạ giọng đáp: “Những chuyện khác thì không có gì lạ, chỉ là không lâu sau khi Phương đại nhân trở về, thư đồng bên cạnh hắn đã bị thay.”
Ta trầm mặt xuống. Phương Hoài Bắc từng nói thư đồng ấy là người hắn tin tưởng nhất, vậy mà đột nhiên đổi người?
Chuyện này quả thực đáng ngờ.
Nếu có thể tìm được thư đồng kia, có lẽ sẽ biết Phương Hoài Bắc đã trải qua điều gì trong ba ngày mất tích ấy.
Ta lập tức hạ lệnh cho ám vệ tìm người, hắn lĩnh mệnh rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ta nhìn bầu trời Kinh Thành tối đen, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn dần.
Phương Hoài Bắc, ngươi… còn có thể quay về không?
...
Sáng sớm hôm sau, vừa mới rửa mặt xong, ta đã nhận được tin từ môn đồng, Thái tử gửi thiệp mời, mời ta đến trà lâu Phúc Lai hàn huyên.
Ta quanh năm chinh chiến ở biên cương, không thân quen với vị Thái tử này, cũng không cảm thấy có gì để ôn chuyện.
Nhưng ta vẫn đến đúng hẹn.
Vừa lên lầu hai, ta đã thấy Thái tử cười rạng rỡ đứng trong gian phòng riêng.
Ta lập tức hành lễ.
Thái tử mời ta ngồi, sau đó tuôn ra hàng loạt lời khen không tiếc lời: “Lục cô nương quả nhiên là anh hùng trong nữ tử. Lần này cô nương bình định thổ phỉ, giải trừ mối lo trong lòng phụ hoàng, sau này ắt có trọng thưởng. Cô nương tuổi còn trẻ, mới hai mươi, thật sự có phong thái của Lục lão tướng quân năm xưa!”
Ta cung kính đáp: “Thái tử quá lời, đây chỉ là bổn phận thần tử mà thôi.”
Trong lòng lại nghĩ đến một câu: "Chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt."
Hắn ta cố ý gọi ta là "Lục cô nương", chứ không phải "tướng quân".
Sau khi tâng bốc một hồi, cuối cùng hắn cũng vào chủ đề chính: “Chuyện hôn lễ tại Phương phủ hôm qua, ta đã nghe nói. Phương thị lang làm vậy thực sự quá đáng, hoàn toàn giẫm nát thể diện của Lục gia. Phụ hoàng đặc biệt phái ta tới hỏi xem cô nương có suy nghĩ gì không?”
Ta thầm hiểu ra, hắn ta là đến để thăm dò thái độ của ta.
Nhưng… chuyện này chỉ qua một đêm đã truyền vào cung?
Chỉ e rằng không đơn giản như vậy.
Ta đúng lúc để lộ vẻ giận dữ: “Phương thị lang quá đáng lắm rồi! Dù thần và hắn từng có giao tình thuở nhỏ, nhưng hắn công khai sỉ nhục thần như vậy, Phương - Lục hai nhà từ đây chấm dứt hôn ước, cũng đoạn tuyệt quan hệ.”
Không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng khi ta nói "hôn ước chấm dứt", sắc mặt Thái tử dường như giãn ra một chút.
Hắn ta lại hỏi: “Chuyện lớn thế này, Lục cô nương muốn được bù đắp thế nào?”
Ta đáp: “Thần không dám đòi hỏi, xin nghe theo thánh ý.”
Thái tử nghe xong liền đứng dậy cáo từ.
Lúc đi ngang qua ta, hắn ta dường như vô tình nói một câu: “Lục cô nương chớ buồn, thiên hạ này không thiếu anh tài. Phương Hoài Bắc chẳng qua là một kẻ ngốc mà thôi, cô nương nên nhìn về phía khác.”
Một cơn gió thổi qua, rèm lụa trước mắt ta khẽ tung bay, thân ảnh cao ráo của Thái tử ẩn hiện trong đó.
Ta cúi mắt, đáp: “Điện hạ nói phải.”
Sau khi Thái tử rời đi, ta vẫn chưa vội đi ngay, mà ngồi trên lầu hai nhìn xuống đường phố.
Ta có đôi mắt rất tinh tường, lập tức nhận ra góc phố xa xa có một cô nương xa lạ bị một đám nam nhân vây quanh.
Nỗi sợ hãi trên mặt nàng ta vô cùng rõ ràng.
Những người qua đường vội vã bước đi, không ai dám dừng lại.
Ta bỗng nhớ đến chính mình năm mười hai tuổi…

Bình Luận

0 Thảo luận