6
Năm ta mười bốn tuổi, đến dịp tết Nguyên Tiêu, Kinh Thành tổ chức hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt.
Phương Hoài Bắc ngày ngày đến thư viện đọc sách, hiếm hoi lắm mới có một ngày được nghỉ.
Ta rũ bỏ hai đứa đệ đệ, lén kéo Phương Hoài Bắc ra khỏi cửa.
Đường phố Kinh Thành đông nghịt người, chúng ta suýt nữa bị dòng người tách ra.
Ta theo phản xạ nắm lấy tay Phương Hoài Bắc, sợ lạc mất nhau, vậy mà hắn lại có chút ngượng ngùng, khẽ giãy nhẹ một cái.
Chúng ta tay trong tay leo lên ngôi chùa cao nhất Kinh Thành. Từ trên tháp nhìn xuống, có thể thấy cảnh đèn hoa rực rỡ, dòng người nhộn nhịp dưới phố.
Bỗng nhiên, ta nói với Phương Hoài Bắc: “Phụ thân nói ta thiên phú rất tốt, xuân tới, ta muốn theo ông ra biên cương phía Bắc tòng quân.”
Phương Hoài Bắc khi ấy đã cao hơn ta một cái đầu, hắn cúi xuống hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta kiên định gật đầu, rồi lại chán nản than thở: “Nhưng mẫu thân nói, nữ nhi như ta đã khó bàn hôn sự ở Kinh Thành. Nếu mấy năm sau ta trở về mà tuổi đã lớn, chẳng phải càng không ai muốn cưới ư?”
Nói rồi, ta chăm chú nhìn Phương Hoài Bắc, trong lòng ngập tràn mong đợi, hy vọng hắn có thể nói ra lời hứa mà ta khao khát nhất.
Phương Hoài Bắc cúi đầu, nét mặt khó đoán.
Đúng lúc ấy, trên trời vang lên một tiếng “bùm”, pháo hoa sáng rực cả màn đêm. Dưới lầu, đám đông cũng dừng chân ngước nhìn.
Thì ra là quan phủ đang bắn pháo hoa.
Ta bị pháo hoa thu hút trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liền sốt ruột quay sang nhìn Phương Hoài Bắc.
Hắn vẫn chăm chú nhìn ta, ánh mắt không rời đi.
Rồi hắn mở miệng: “Tần Nam, chuyện thành thân không phải trọng yếu nhất trong đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=5]
Tỷ muốn bảo vệ sự bình yên của vùng đất này, nếu có kẻ nào lấy những điều tầm thường ấy ra để chê cười tỷ, vậy kẻ đó đáng chết. Tỷ rất vĩ đại, hãy làm điều mình muốn, không ai có quyền can thiệp!”
Ta bị hắn khen đến có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng lại, đồ ngốc này, ai bảo hắn nói chuyện này chứ!
Ta chỉ đành tiếp tục từng bước dẫn dắt: “Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?”
Lúc đó, ta thấy Phương Hoài Bắc ngước nhìn pháo hoa trên bầu trời, vẻ mặt đăm chiêu, nhưng hắn mãi không trả lời.
Khi ta tưởng rằng hắn không nghe thấy, định hỏi lại một lần nữa...
Hắn bỗng khẽ cất giọng: “Chỉ mong lòng ta tựa như lòng nàng.”
Ta suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.
Ta gãi đầu, quả nhiên lúc cần đến sách vở mới thấy bản thân học chưa đủ. Câu này có ý gì?
Là muốn cùng ta bảo vệ giang sơn? Hay là như ta nghĩ, muốn cưới ta làm thê tử?
Sau đó, ta chẳng nghe được điều mình mong muốn, đành ôm tiếc nuối trở về phủ tướng quân.
Vài ngày sau, ta chính thức thưa với phụ thân ý định nữ cải nam trang, theo ông ra chiến trường.
Nào ngờ, phụ thân lại cùng mẫu thân đứng chung một chiến tuyến, khẳng định rằng ta chưa có hôn ước, nếu theo quân đội thì chỉ khiến tuổi xuân hao mòn, trở thành cô nương lớn tuổi không ai dám cưới.
Lý do này nghe vừa tầm thường vừa nực cười, nhưng ta lại chẳng thể phản bác.
Ta quỳ ngoài thư phòng của phụ thân, cầu xin hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không đợi được ông buông lời đồng ý.
Quả nhiên, một khi đã bướng bỉnh, thì phụ thân còn khó đối phó hơn cả mẫu thân.
Lúc Phương Hoài Bắc tan học về, nghe nói chuyện này, hắn vội vã chạy đến thư phòng.
Ta quỳ suốt một ngày không uống giọt nước nào, lúc này giọng đã khàn đặc, tóc tai rối bời, bộ dạng vô cùng chật vật.
Phương Hoài Bắc đột nhiên quỳ xuống bên cạnh ta, lấy từ trong ngực ra bái thiếp sinh thần, hướng vào thư phòng cất cao giọng: "Lục tướng quân, vãn bối Phương Hoài Bắc nguyện cùng Lục Tần Nam kết hôn, con có thể đợi nàng hoàn thành tâm nguyện của mình!"
Lời vừa dứt, phụ thân đẩy cửa thư phòng, ánh mắt dừng trên người Phương Hoài Bắc, đánh giá rồi hỏi: "Con tự nguyện?"
Phương Hoài Bắc dập đầu thật mạnh: "Phải! Vãn bối ngưỡng mộ Tần Nam đã lâu, nguyện cưới nàng làm thê tử!"
Đáng tiếc, hắn cúi đầu, vô tình bỏ lỡ nụ cười đắc ý lướt qua khóe môi phụ thân ta.
Phụ thân giả vờ vuốt râu trầm ngâm: "Nếu vậy, cũng tốt."
Ta rũ mắt, khẽ cong môi. Quả nhiên, gừng càng già càng cay, chiêu khổ nhục kế này của phụ thân đúng là dùng rất khéo.
…
Lần đầu viễn chinh Bắc Cương, lễ cập kê mười lăm tuổi của ta chỉ có một con thỏ rừng do phụ thân đích thân nướng, ngoài ra không có thêm nghi thức gì khác.
Phương Hoài Bắc đúng hẹn gửi từ Kinh Thành đến một vật cứng như sắt. Đồng đội trong quân doanh đều cười nhạo lễ vật sinh thần của ta vô dụng, ngay cả dùng để đập đầu Hung Nô cũng sợ không đủ chắc chắn.
Cùng với món đồ ấy là một phong thư ngắn gọn: "Mong nàng bình an."
Khi đó, ta chưa hiểu hàm ý của hắn.
Chẳng bao lâu sau, Kinh Thành truyền tin, thiếu niên Phương gia - Phương Hoài Bắc là kỳ tài hiếm có, đã cải tiến hỏa dược thành hỏa khí, lập đại công cho Đại Hạ, được phá cách đề bạt vào Công bộ, dốc sức vì triều đình.
Cách sử dụng thanh hỏa khí ấy cũng nhanh chóng được gửi đến tay ta.
Ta chậm rãi vuốt ve nó trong mật thất, tưởng tượng cảnh Phương Hoài Bắc đã từng nâng niu nó như thế nào.
Chợt, tay ta chạm phải một vùng gồ ghề phía sau thân hỏa khí, xoay lại nhìn, trên đó khắc hai chữ: "Hoài Bắc".
Ta khẽ cười, tên ngốc này đến cả danh tự của mình cũng có thể khắc sai.
Nhưng rất nhanh, ta phát hiện ra ở góc những bản vẽ lộn xộn trên bàn cũng có vô số chữ nhỏ: "Hoài Bắc".
Ta ngẩn người giây lát, rồi bất giác, nước mắt trào ra, rơi xuống từng trang giấy.
"Hoài Bắc".
Không phải "Hoài Bắc" trong tên hắn, mà là "hoài niệm phương Bắc" – lòng hắn luôn hướng về nơi ta đang ở, Bắc Cương xa xôi.
Lau khô khóe mắt, ta cười giễu chính mình sao bây giờ lại trở nên yếu đuối như vậy.
Mang theo thanh hỏa khí hắn để lại, ta lặng lẽ rời khỏi Phương phủ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận