Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:17:53
9
Lần này, Hung Nô tấn công rõ ràng là vì thiếu hụt vật tư, chó cùng rứt giậu.
Chúng mất đi một thủ lĩnh sáng suốt, tấn công thiếu bài bản, nên việc dẹp yên cũng không tốn nhiều công sức, chỉ là phải liên tục di chuyển giữa các địa điểm để truy quét, mất rất nhiều thời gian.
Cuối cùng, ta quyết định trước khi tuyết lớn mùa đông ập đến, sẽ tiến hành một cuộc tổng tấn công.
Nếu có thể một đòn đánh hạ Yên Đô, tàn dư Hung Nô cũng không thể làm nên trò trống gì nữa.
Các thân binh dưới trướng ta đều đồng lòng tán thành, rốt cuộc cũng có thể giáng cho bọn chúng một đòn nặng nề, sĩ khí nhất thời dâng cao.
Ta nhìn về phía Phương Hoài Bắc đang ngồi ở góc, cố ý lên tiếng hỏi: "Giám quân đại nhân có cao kiến gì không?"
Phương Hoài Bắc bị ta gọi tên, bấy giờ mới mờ mịt đáp: "Ngươi hỏi ta?" Rõ ràng vừa rồi là đang thất thần.
Ta cười lạnh trong lòng, người này quả thực không thể gánh vác trọng trách. Vị trí Thị lang Công bộ là do người trong lòng ta hao tâm tổn trí mới giành được, tên này tuyệt đối không thể chiếm lấy.
Ta ho nhẹ một tiếng: "Ba ngày sau tổng tấn công Hung Nô, giám quân đại nhân thấy thế nào?"
Phương Hoài Bắc gật đầu: "Tướng quân quyết định là được."
Ta chỉ vào vị trí quân doanh Hung Nô trên bản đồ: "Tốt, vậy toàn quân chuẩn bị chiến đấu, ba ngày sau xuất phát!"
Sau khi kết thúc cuộc họp, Phương Hoài Bắc tìm ta nói chuyện riêng.
Ta cố tình giữ khoảng cách với gã: "Giám quân đại nhân khách khí rồi, có chuyện cứ nói."
Phương Hoài Bắc cười nịnh nọt: "Tướng quân có thể chừa lại cho ta một đội Hung Nô được không? Ta cũng mất công đến Bắc Cương một chuyến, thế nào cũng phải lập được chút chiến công chứ?"
Ta thầm nghĩ, chỉ e không phải gã muốn lập công, mà là kẻ đứng sau gã cần một phần chiến tích.
Vừa khéo, điều này chứng tỏ lực đẩy từ Kinh Thành đã phát huy tác dụng.
Ta gật đầu: "Giám quân đại nhân nói có lý, đến lúc đó ta sẽ để lại tín hiệu."
Phương Hoài Bắc vui vẻ đồng ý, hồ hởi trở về doanh trướng.
Ba ngày sau, ta chỉnh đốn quân mã, đêm hôm trước còn đặc biệt dặn thân vệ dẫn theo một đội tinh binh đến con đường mà Hung Nô chắc chắn phải rút lui – phục kích tại Hàn Cốc.
Sau đó, ta dẫn theo phần lớn chủ lực xuất phát, Phương Hoài Bắc lề mề theo sau, tụt lại phía cuối quân đội.
Đi hai ngày, cuối cùng chạm trán đại quân Hung Nô. Hỏa khí đội triển khai hỏa lực áp chế phía trước, chủ lực theo sau tiến công, Hung Nô không có sức phản kháng, chỉ có thể bỏ chạy tán loạn.
Tình hình đại thắng, ta thân chinh xông lên trước, rút kiếm quát lớn: "Tướng sĩ, thời khắc báo thù rửa hận đã đến, theo ta xông lên!"
Sau lưng ta, binh sĩ đồng loạt gầm lên, ào ào lao về phía trước.
Bọn họ trú đóng biên ải quanh năm, huynh đệ chiến hữu đều vì chiến tranh mà trọng thương hoặc tử vong, mỗi một dân thường bị Hung Nô sát hại đều có thể là thê nhi của họ.
Làm sao có thể không hận?
Sĩ khí quân đội Lục gia dâng cao, chém giết không ngừng, ép đại bộ phận quân Hung Nô phải co rút vào trong thành, không dám bước ra.
Đô thành Yên Đô của Hung Nô, tường cao thành vững, dễ thủ khó công.
Ba lần bốn lượt quân ta hô hào khiêu khích dưới thành, nhưng quân thủ thành vẫn án binh bất động, không hề hồi đáp.
Ngoài vây thành chờ thời cơ, ta nhất thời cũng không có biện pháp nào khác.
Một tuần vây thành, mỗi ngày đều có quân sĩ lên khiêu khích, lại xây tháp quan sát quấy nhiễu, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh.
Mắt thấy trời đông sắp tới, quân tâm dần dao động.
Ta cắn răng hạ quyết tâm – trước khi rút quân, nhất định phải công phá tòa thành này!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=8]


10
Ta vừa giám sát động tĩnh trong thành, vừa để mắt đến hành tung của Phương Hoài Bắc.
Vào một đêm nọ, gã bất ngờ rời doanh trướng lặng lẽ, suốt đêm không về, mãi đến khi trời gần hửng sáng mới vội vã quay lại.
Ta đoán chừng, Thái tử đã an vị xong xuôi.
Mùa đông khắc nghiệt, Hung Nô vốn đã thiếu thốn lương thảo, có thể cầm cự trong thành suốt một tuần đã là rất khó khăn.
Vì vậy, ta chia quân làm hai, một phần mang đủ lương thực ẩn nấp tại chỗ, phần còn lại rầm rộ giả vờ rút lui.
Hai ngày đầu rút quân, kẻ địch vẫn án binh bất động, đến ngày thứ ba, cuối cùng không nhịn được mà mở cổng thành thăm dò thực hư.
Lúc này, ta phục kích trên một ngọn đồi không xa, lập tức phóng tín hiệu.
Binh sĩ đợi sẵn tại chỗ ồ ạt xông lên, phá tan cổng thành.
Cổng đã mở, đương nhiên không có lý nào để chúng đóng lại.
Ta dẫn quân từ sườn đồi tràn xuống, chém giết tiến vào Yên Đô.
Một khi phá được điểm phòng thủ, thành trì vững chắc đến đâu cũng chỉ trong một đêm mà sụp đổ.
Khi trời sáng, ta đã đứng giữa hoàng cung Yên Đô, thống kê tù binh.
Đúng như dự đoán, một số thành viên hoàng thất đã trốn thoát theo đường Hàn Cốc.
Ta lập tức sai thân vệ đi báo tin cho Phương Hoài Bắc, bảo gã có thể đến Hàn Cốc săn bắt tàn dư Hung Nô.
Nhận được tin, Phương Hoài Bắc chẳng hề nghi ngờ, dẫn theo người của hắn xuất phát ngay.
Ta đứng trên hoàng cung, nhìn theo bóng hắn rời khỏi cổng thành, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Hàn Cốc đích thực có tàn quân Hung Nô, chỉ là ta đã ra lệnh cho đội tinh binh phục kích ở đó phải giết sạch không chừa một ai.
Còn bọn chúng có toàn mạng mà lấy được chiến công hay không thì khó nói rồi.
Chiến trường biến đổi khôn lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chết dưới tay tàn binh Hung Nô cũng là chuyện bình thường thôi.
Ta đã bắt đầu suy nghĩ nên viết một bản chiến báo thế nào để tấu lên triều đình, khiến trận chiến này có chút tiếc nuối nhưng vẫn đủ vang dội.
Nhưng chưa hết, kẻ thù của ta không chỉ có Thái tử.
Ta đưa mắt nhìn về Kinh Thành xa xôi ở phương Nam, nơi đó còn một kẻ cũng đáng phải chết!
Đến khi ta chỉnh đốn đại quân, chuẩn bị lên đường về Đại Hạ, tin tức về đội quân của Thái tử bị tiêu diệt tại Hàn Cốc cũng truyền đến.
Chỉ tiếc rằng, Phương Hoài Bắc lại nhặt về được một mạng.
Nghe tin này, ta có chút thất vọng, nhưng dù sao trở về Đại Hạ, gã cũng chẳng thoát khỏi cái chết.
Hạ lệnh bắt giữ Phương Hoài Bắc khi gã chật vật trở về, ta lập tức lục soát doanh trướng của gã, thành công tìm thấy thư tín qua lại giữa gã và Thái tử.
Mang theo thư tín, ta đích thân đến thăm Phương Hoài Bắc trong ngục.
Gã nhìn ta với ánh mắt căm hận và méo mó vì phẫn nộ: "Ngươi là đồ đàn bà độc ác! Ngươi mưu hại Thái tử, sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Ta khẽ bật cười: "Thái tử giết phu quân của ta, ta lấy mạng hắn để đổi lại, âu cũng chẳng có gì không đúng, nhỉ?"
Phương Hoài Bắc sững sờ, chợt bừng tỉnh: "Ngươi... ngươi đã biết ta không phải hắn rồi?"
Ta mỉm cười: "Cá chạch sao có thể giả làm minh châu?"
Hai mắt gã đỏ ngầu, tựa hồ muốn lao đến xé xác ta: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi nghĩ về đến Kinh Thành còn giữ được mạng ư?"
Ta phất phất xấp thư trên tay, cười đáp: "Sao lại không? Người dụ Thái tử tham gia chinh phạt là ngươi chứ không phải ta, ta nào có lỗi gì?"
Phương Hoài Bắc bừng tỉnh, ngay lập tức ngã phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Điên rồi... điên rồi... Ngươi cũng giống hệt hắn, đều là kẻ điên!"
Gã bỗng bình tĩnh lại, gằn giọng: "Ngươi chắc chắn chưa biết hắn đã rời đi thế nào. Tha cho ta một mạng, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn bị hại ra sao, và hắn đã đi đâu!"
Ta chống cằm, điệu bộ có vẻ hứng thú: "Nghe cũng hấp dẫn đấy... Đáng tiếc, ta không cần tha cho ngươi cũng tự khắc biết điều ta muốn biết. Vả lại, ta rất cần một con dê thế tội, thật có lỗi quá."
Ta túm lấy cổ áo gã, dùng ngón tay lướt qua khuôn mặt đó: "Hơn nữa, ta vô cùng chán ghét việc ngươi mang gương mặt của chàng mà lại để lộ những biểu cảm khiến ta ghê tởm như vậy."
Dứt lời, ta rút con dao găm trong tay áo, mạnh mẽ rạch xuống mặt gã.
Tiếng thét đau đớn vang vọng khắp ngục tối.
Ta liên tục vạch dao mười nhát, máu đầm đìa chảy xuống, toàn bộ gương mặt gã bị hủy hoại đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Ném con dao xuống đất, ta gọi thị vệ bên ngoài cửa ngục: "Bằng bất cứ cách nào, hãy khiến hắn im miệng trước khi chúng ta về đến Kinh Thành."
Nói xong, ta sải bước rời khỏi nhà lao.
Ngoài Thái tử và Phương Hoài Bắc, kẻ kia trong hoàng cung kia chắc chắn cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Bình Luận

0 Thảo luận