Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:17:10
5
Cuối cùng, ta vẫn ra tay đuổi đám lưu manh đang vây quanh tiểu cô nương kia.
Nàng ta cảm kích đến mức liên tục cúi đầu cảm ơn, sắc mặt tiều tụy, mắt đỏ hoe, suýt nữa quỳ xuống trước mặt ta khiến ta bối rối không biết phải làm sao.
Ta tiễn nàng ta đi, chậm rãi trở về phủ tướng quân.
Trong sân, phụ thân đang ngồi trên chiếc xe lăn do Phương Hoài Bắc tự tay chế tạo, chờ ta trở về.
Một năm trước, trong trận chiến đẩy quân địch lùi về biên cương ba mươi dặm, ông đổi lấy sự bình yên hiếm hoi cho dân chúng nơi biên ải, nhưng cái giá phải trả là vết thương trí mạng, từ đó đôi chân không còn có thể đứng lên được nữa.
Phụ thân nhìn ta rồi hỏi: “Chuyện hôn sự hôm qua là sao?”
Ta không muốn ông phải bận lòng, liền qua loa đáp: “Hắn thay lòng đổi dạ, ta cũng đột nhiên không muốn gả nữa.”
Phụ thân hừ lạnh: “Lục Tần Nam, nói thật cho ta nghe, hắn không phải Phương Hoài Bắc, đúng không?”
Không hổ là người từng ra chiến trường, trực giác của ông ấy nhạy bén đến đáng sợ. Ta không thể giấu được, đành gật đầu thừa nhận.
Phụ thân cười lạnh, vẻ mặt sớm đã đoán trước: “Ta biết mà, ta nhìn hai đứa lớn lên, con làm sao có thể nói buông là buông ngay được?”
Ông lại hỏi: “Vậy Phương Hoài Bắc thật sự đã đi đâu?”
Tim ta khẽ rung lên, ánh mắt có chút trốn tránh: “Con không biết, vẫn đang tìm.”
Phụ thân nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm tư ta.
Ông thở dài: “Ta già rồi, không quản được chuyện của con nữa, con tự nghĩ cho kỹ đi.”
Ta gật đầu đáp ứng, còn trêu đùa: “Phụ thân nào có già, mới bốn mươi mấy thôi, chính là tuổi rực rỡ nhất.”
Phụ thân trợn trắng mắt: “Học được bao nhiêu lời lẽ lông bông từ tên nhóc Phương Hoài Bắc kia rồi hả? Mà thôi, nhớ nói với mẫu thân con một tiếng, kẻo bà ấy lo lắng.”
Nói xong, ông quay xe lăn rời đi.
Nhìn theo bóng lưng ông đẩy bánh xe, mắt ta chợt cay xè, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Buổi chiều, ta nhận được một mật thư từ ám vệ của Phương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=4]


Trên thư chỉ có mấy chữ: “Thư đồng mất tích, có thể bị giấu trong mật thất.”
Mật thất của Phương Hoài Bắc ta biết rõ, nơi đó chứa toàn bộ những thứ kỳ quái do chính hắn sáng tạo.
Hắn từng dẫn ta vào xem, ta đi một vòng rồi cười nhạo hắn chỉ lo bày trí chướng ngại cửa phòng.
Phương Hoài Bắc khi đó lại nghiêm túc nói rằng, tâm tư hắn đều đặt hết trên người ta.
Ta bị hắn chọc cho đỏ bừng cả mặt.
Cân nhắc hồi lâu, ta quyết định tự mình đi thăm dò mật thất ấy một chuyến.
Lợi dụng màn đêm, ta lẻn vào Phương phủ.
Đây là phủ đệ mà Phương Hoài Bắc tự mua sau khi trưởng thành, ta đã đến đây không ít lần, đường đi nước bước đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ vài bước nhảy trên mái nhà, ta đã đến nóc thư phòng của hắn.
Lúc này, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng có tiếng trò chuyện.
Cẩn thận lắng nghe, một giọng là của Phương Hoài Bắc, giọng còn lại là của một nữ nhân xa lạ.
Hẳn là vị tân phu nhân mới vào cửa của hắn.
Người nữ kia hỏi: “Phu quân, chàng cứ thế cưới thiếp, Lục tướng quân có làm khó chàng không?”
Phương Hoài Bắc bật cười: “Phu quân của nàng sao phải sợ nàng ta? Huống chi, hôn sự của chúng ta vốn đã được Thái tử tán thành.”
Nữ nhân kia lại hỏi mấy câu đầy vị ghen tuông.
Phương Hoài Bắc cũng vui vẻ trả lời, lời nào cũng hạ thấp ta mà tâng bốc chính mình.
Tiếng cười đùa của hai người không ngớt bên tai.
Ta ngồi xổm trên mái nhà, lòng đầy bực bội.
Ngoại hình và giọng nói của Phương Hoài Bắc không khác biệt chút nào, khiến ta bao lần muốn nhảy xuống đánh hắn một trận.
Nhưng ta cố kìm lại, tự nhủ trong lòng: “Đây không phải hắn thật, đánh cũng vô ích.”
Hai người cứ thế thầm thì tâm tình một lúc lâu, sau đó đèn trong thư phòng tắt đi, bọn họ cùng bước ra ngoài.
Chờ đến khi sân viện hoàn toàn yên tĩnh, ta nhẹ nhàng mở cửa sổ, lẻn vào trong phòng.
Lần mò trong bóng tối, ta chạm đến một chiếc bình hoa đặt ở góc giá sách.
Nhẹ nhàng xoay nó một vòng, cánh cửa bí mật phía sau giá sách liền mở ra.
Dựa theo ký ức, ta tiếp tục vượt qua hai tầng cơ quan, cuối cùng cũng đến được mật thất thực sự.
Vừa bước vào, ta lập tức biết ngay – chúng ta đã sai rồi.
Thư đồng không có ở đây.
Cả mật thất như đã bị người ta lục tung, ngoài những bản vẽ khó hiểu và một loạt ký tự lộn xộn, chẳng còn thứ gì khác.
Ta đi tới bàn sách, mở ngăn kéo ra, đột nhiên chạm phải một món hỏa khí bị bỏ quên ở góc.
Chế tác thô sơ, hẳn là món đầu tiên hắn từng tạo ra.
Ta có một món giống hệt đặt trong quân doanh của mình.

Bình Luận

0 Thảo luận