Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:17:35
8
Năm ta mười chín tuổi, ta mang theo phụ thân đã mất đi khả năng đứng vững, khải hoàn hồi kinh.
Trước đó, dưới sự áp chế của hỏa khí, quân đội Lục gia có thể nghiền nát đối thủ. Thế nhưng, quân Hung Nô xảo trá linh hoạt, dù giao chiến nhiều năm vẫn không thể triệt để đánh bại bọn chúng.
Trận chiến gian khổ kéo dài, phụ thân quyết định phá nồi dìm thuyền, dẫn theo ta và một đội cảm tử quân thâm nhập địch doanh, tự tay chém giết tướng giặc, khiến quân Hung Nô đại bại.
Kết cục tuy tốt, nhưng cái giá phải trả lại vô cùng thê thảm. Phụ thân trọng thương không thể đi lại, cảm tử quân thương vong quá nửa.
Hung Nô không còn cách nào, đành rút lui ba mươi dặm ra khỏi quan ải, nhưng vì bão tuyết rét buốt, việc hành quân vô cùng gian nan, chúng ta chỉ có thể từ bỏ truy kích.
Hồi kinh, Hoàng đế thiết yến khoản đãi trọng thể. Khi ấy ta mới biết, phụ thân từ lâu đã bẩm báo thân phận nữ nhi của ta lên Hoàng thượng.
Người lấy lý do mất đi năng lực hành động, thỉnh cầu thoái ẩn và truyền lại tước vị cho ta, Hoàng đế cũng sảng khoái đồng ý.
Vừa ban phong hào, Hoàng đế vừa dò hỏi: "Lục tiểu tướng quân tuổi tác không nhỏ, vẫn chưa nghe nói đã có hôn phối. Chi bằng trẫm đích thân làm mai, Thái tử tuy còn non kém, nhưng cũng xứng với tướng quân, ý tướng quân thế nào?"
Lời vừa dứt, sắc mặt ta cùng phụ thân đồng loạt biến đổi.
Chúng ta không ngờ, Hoàng đế lại rộng lượng cho phép ta tòng quân, thậm chí phong ta làm tướng, hóa ra là muốn thu quân đội Lục gia về dưới trướng hoàng thất.
Ta cắn răng, lấy ra thiếp định hôn trong ngực, nghiêm túc quỳ xuống trước bệ rồng: "Đa tạ thánh ân, nhưng trước khi cập kê, thần đã có hôn ước, lần này trở về chính là để thành thân."
Hoàng đế ngẩn ra, sau đó cười mà không cười: "Ồ? Quả có chuyện này? Là công tử nhà nào vậy?"
Lúc này, từ hàng ngũ quan văn, Phương Hoài Bắc cũng bước ra, quỳ xuống dõng dạc đáp: "Hôn ước của Lục tướng quân là với thần."
Hoàng đế cười đến hiền hòa, nhưng trong mắt lại lạnh như băng: "Tốt lắm, tài tử giai nhân, quả nhiên là trời tác hợp."
Hoàng đế ý vị thâm trường cười với phụ thân: "Lục lão tướng quân, ngươi quả thật đã bồi dưỡng được hai trụ cột của quốc gia."
Cho đến khi trở về chỗ ngồi, lòng bàn tay ta vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
Có màn kịch trong yến tiệc này, hôn lễ của ta và Phương Hoài Bắc không thể không được đưa lên lịch trình. Phụ mẫu nhà họ Phương đã qua đời từ lâu, phụ thân và mẫu thân ta vội vã định ra ngày thành thân vào đầu xuân năm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=7]


Không ngờ gần sát hôn kỳ, Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ lệnh cho ta xuất chinh bình loạn, hôn lễ cũng buộc phải hoãn lại đến cuối năm.
...
Đêm trước khi xuất phát, Phương Hoài Bắc hẹn gặp riêng ta.
Hắn nghiêm túc nhìn ta, từng lời từng chữ đều rõ ràng: "Tần Nam, lần này bình loạn trở về, chúng ta có lẽ sẽ lập tức thành thân. Nàng sắp trở thành thê tử của ta."
Ánh mắt chuyên chú của hắn khiến mặt ta nóng lên, không biết hắn định nói gì.
Lúc còn ở Bắc Cương, ta vẫn luôn nhận được thư của Phương Hoài Bắc, cũng biết hắn mang trong lòng chí lớn, thường có thể chế tạo ra những thứ không ai ngờ tới. Chỉ là, tất cả đều không thể sánh bằng cây hỏa khí năm đó khiến thế nhân kinh diễm. Thêm vào đó, hắn không giỏi giao thiệp với thượng cấp, thế nên vị trí Thị lang vẫn luôn không thay đổi.
Ta từng hỏi hắn, ở trong triều, hắn có định lựa chọn phe phái nào không?
Hắn đáp rằng, hắn chỉ muốn làm một vị thần tử thuần khiết.
Điều này trùng khớp với lập trường trung lập của Lục gia – thân ở triều đình nhưng không trung thành với quân chủ, mà chỉ tận tâm với quốc gia và bách tính.
Phương Hoài Bắc hạ thấp giọng: "Vậy nên ta sẽ nói hết mọi chuyện với nàng. Những lời tiếp theo, chỉ có nàng biết."
Ta mơ hồ gật đầu.
Hắn nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc thốt ra một câu: "Ta không phải người của thế giới này."
Ta kinh ngạc, đưa tay sờ trán hắn: "Chàng… phát sốt rồi sao?"
Phương Hoài Bắc không ngăn cản, ngược lại còn nắm lấy tay ta, ánh mắt tha thiết hơn bao giờ hết: "Nàng không tin cũng không sao, nhưng ta vẫn luôn canh cánh trong lòng một chuyện. Ta có thể đến được đây, tất nhiên cũng có thể rời đi. Nếu một ngày nào đó, ta không còn là ta nữa, nàng có nhận ra ta không?"
Làm sao có thể không nhận ra? Hắn chính là viên minh châu duy nhất trên đời này!
Ta cười khanh khách: "Dù chàng có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ đuổi theo bắt chàng về! Chàng không thể đi đâu được hết!"
Phương Hoài Bắc nhẹ nhàng xoa đầu ta, ôn nhu nói: "Được, bất kể ở nơi nào, thê tử của ta cũng chỉ có thể là nàng."
Không ngờ rằng, lời nói này lại thành lời tiên tri.
Đó là lần cuối cùng ta và hắn gặp nhau.
(* Lưu ý: Vì có 2 Phương Hoài Bắc nên mình chia xưng hô, người yêu của nữ chính là “hắn”, tên còn lại là “gã”)

Bình Luận

0 Thảo luận