10
Đêm hôm đó, lần đầu tiên ta chủ động đến Đông cung.
Dưới ánh nến mờ ấm, Dương Phái Chi nhìn thấy ta thì vô cùng vui mừng, y nắm lấy tay ta: “Kiều Kiều nhi hôm nay lại chủ động đến tìm ta, chẳng lẽ mấy ngày qua ta bận bịu công vụ, khiến nàng thấy bị lạnh nhạt rồi?”
Ta không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Ngài muốn tự mình suất quân chinh phạt Bắc Kết?”
Dương Phái Chi khẽ cười: “Quả nhiên không có chuyện gì giấu được nàng. Bắc Kết man tộc vô cùng tàn bạo, mười vạn thiết kỵ phá vỡ Gia Dụ Quan, nơi chúng đi qua đều thành vùng đất chết, sinh linh đồ thán, thảm cảnh không thể tả.”
“Giúp phụ hoàng gánh vác giang sơn, bảo vệ lê dân bách tính là trách nhiệm của một người kế thừa ngai vàng.”
Ta hỏi: “Mười vạn thiết kỵ Bắc Kết không dễ đối phó, ngài đã có đối sách gì chưa?”
Dương Phái Chi đáp: “Hiện tại, chỉ có thể dốc toàn lực của quốc gia, huấn luyện kỵ binh tinh nhuệ, quyết một trận sống còn với chúng.”
Ta nói: “Dưới trướng Xa Kỵ tướng quân Ngụy Nhiên có một vạn kỵ binh, đều là tinh binh huấn luyện bài bản, dũng mãnh địch muôn người, có thể để điện hạ sai khiến.”
“Ngoài ra, ở Bắc Cương còn có vài bộ lạc dân gian tự tổ chức kỵ binh kháng Bắc Kết, cộng lại chừng hai ba vạn, toàn là những chiến sĩ từng trải qua trăm trận.”
“Ta vẫn luôn giữ liên lạc thư từ với họ, chỉ là không rõ họ có chịu quy thuận triều đình hay không. Nếu điện hạ tin tưởng ta, ta nguyện thân chinh đi thuyết phục, chiêu an bọn họ.”
Dương Phái Chi siết chặt tay ta, nói: “Sao ta có thể không tin nàng? Nhưng để nàng tự mình đi, quá nguy hiểm. Có thể để người khác thay nàng được không?”
Ta lắc đầu: “Chiến sự khẩn cấp, thời gian không chờ người.”
Dương Phái Chi trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Vậy ta sẽ đưa nàng cùng đi. Nhưng nàng phải hứa với ta, ngoài việc đi chiêu an các bộ lạc kỵ binh dân gian, tuyệt đối không được ra tiền tuyến.”
“Dù ở lại hậu phương làm quân sư cho ta cũng được, nhưng không được bước chân lên chiến trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=10]
Đao kiếm không có mắt, ta không thể để nàng gặp nguy hiểm.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Ta hứa với ngài.”
Triều đình mất tròn một tháng để tập hợp đội quân kỵ binh tám vạn người.
Sau khi đến Bắc Cương, cộng thêm các đoàn kỵ binh tự tổ chức của dân chúng, tổng cộng có thể đạt đến mười vạn thiết kỵ.
Trước ngày xuất chinh, ta vào cung diện kiến Hiếu Văn đế và Hoàng hậu nương nương.
Đêm đó, ta mang theo hũ rượu Thiêu Đao Tử quý giá cất giữ bao năm, rót đầy một chén cho Dương Phái Chi, cười nói: “Từ nay về sau, ở Bắc Cương, đây sẽ là thứ thuốc tốt luôn theo sát ngài và ta. Đêm nay điện hạ có thể thử trước một chút.”
Bắc Cương lạnh giá khôn tả, hiện giờ đang là giữa mùa đông khắc nghiệt. Loại rượu mạnh này vừa có thể sưởi ấm thân thể, lại giúp tiêu viêm, kháng nhiễm… chẳng phải thuốc tốt là gì?
Dương Phái Chi ngửa cổ uống cạn chén rượu, bật cười: “Quả nhiên đủ cay, đủ nồng!”
Thế nhưng y chẳng cười được bao lâu, bởi trong rượu ấy, ta đã hạ một lượng lớn mê dược.
Dương Phái Chi là hoàng tử do Hiếu Văn đế và Hoàng hậu dốc lòng bồi dưỡng để nối nghiệp, sao họ có thể để y mạo hiểm thân mình xuất chinh?
Ta dùng mê dược khiến y ngất đi, sau đó thay y lãnh binh ra trận, đó chính là kế hoạch đã được Hiếu Văn đế và Hoàng hậu ngầm đồng thuận.
Canh ba hôm sau, ta mặc giáp trụ, cùng Phiêu Kỵ tướng quân và Xa Kỵ tướng quân, dẫn quân vạn dặm, thẳng tiến về Gia Dụ Quan.
Khoảnh khắc chiến mã đạp qua cổng thành, ta ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đang đứng trên tường thành cao, lặng lẽ tiễn đưa đại quân, chờ đợi ngày khải hoàn.
11
Ta để lại cho Dương Phái Chi một phong thư.
Trong thư, ta nhờ y hãy trấn giữ hậu phương thật tốt.
Ta kể cho y nghe, năm năm trước, trận đại chiến với Bắc Kết thất bại là vì lương thảo hậu cần không được chuẩn bị đầy đủ, khiến đại quân của ta bị vây khốn suốt ba ngày ba đêm giữa tuyết sơn.
Nay có y ở lại kinh thành, ta mong chuyện tương tự sẽ không bao giờ tái diễn.
Ta nói với y, hậu phương quan trọng không thua gì tiền tuyến.
Ta tin, đọc xong bức thư ấy, Dương Phái Chi sẽ hiểu rõ bản thân nên làm gì.
Chúng ta giao chiến tại Bắc Cương suốt ba tháng.
Bắc Cương lạnh giá, gió tuyết như dao.
Ta đích thân đi gặp từng đoàn kỵ binh do dân gian tổ chức, phân tích cục diện trước mắt, hứa hẹn sẽ cấp quân lương theo tiêu chuẩn của triều đình.
Lại thêm việc Bắc Kết man tộc hung hãn tàn ác, gia quyến của những kỵ binh ấy đều từng chịu thương tổn dưới tay chúng, vì vậy cuối cùng, họ đồng ý gia nhập doanh kỵ binh triều đình.
Sau khi đánh đuổi Bắc Kết ra khỏi Mạc Bắc, chuyện họ ở lại trong hệ thống triều đình hay quay về tự do sẽ do họ tự quyết định.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận