13
Quân ta và quân Nhung Nhi đã giao chiến suốt ba ngày ba đêm.
Sang ngày thứ tư, tướng sĩ đều đã đói đến mức ngực dính sát vào lưng.
Ngụy Nhiên định giết ngựa để làm lương thực cho quân lính, nhưng ta ngăn lại. Ta nói: “Chờ thêm một chút nữa.”
Chờ điều gì đây?
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, luôn có một cảm giác rằng người ấy sẽ đến.
Ngày thứ năm, quân man tộc Nhung Nhi đã tổn thất quá nửa, mà quân ta cũng chỉ còn cách bờ vực sụp đổ một bước.
Tuyết vẫn rơi không ngừng suốt bao ngày, Hứa Du nói: “Tướng quân, giết ngựa đi. Người sống thì còn hy vọng, chúng ta phải sống sót xông ra ngoài.”
Ngay lúc ấy, mặt đất phủ tuyết dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Ngụy Nhiên lập tức nằm rạp xuống, áp tai xuống tuyết.
Chốc lát sau, hắn đứng dậy nói: “Có đại quân đang tiến đến.”
Không ai biết đó là quân đội của ai, có thể là viện binh của Nhung Nhi hoặc cũng có thể là quân Đột Quyết đến thừa nước đục thả câu.
Ta cưỡi ngựa, đứng trước các tướng sĩ hô lớn: “Huynh đệ! Hôm nay là trận chiến sống còn, thành hay bại quyết định tại đây. Hãy cầm lấy vũ khí bên mình, để máu của bọn man di phải trả bằng máu!”
Chúng tướng sĩ giơ cao đao kiếm, đồng thanh hô lớn: “Để bọn man di máu trả bằng máu!”
Gió tuyết phương Bắc như lưỡi dao sắc lạnh.
Trong lúc hỗn chiến, ta thấy một đại đội quân đang xông về phía doanh trại ta.
Tiếng reo hò vui mừng vang lên bên tai…
“Viện binh đến rồi! Viện binh đến rồi!”
Một con tuấn mã Hãn Huyết từ phía xa lao đến.
Người cưỡi ngựa chém bay tên địch sát bên cạnh ta chỉ bằng một nhát.
Huyết nóng bắn thẳng lên mặt ta.
Người ấy vươn tay về phía ta, nói: “Kiều Kiều nhi, ta đến rồi.”
Trận chiến ấy, chúng ta tiêu diệt ba mươi vạn quân Nhung Nhi, bắt sống Tiêu Trần.
Khả Hãn Nhung Nhi không dám đắc tội triều đình ta, gã đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Tiêu Trần rồi dâng ba tòa thành trì, cam tâm thần phục.
Trong doanh trại, Tiêu Trần bị binh sĩ trói lại, quỳ trước mặt Dương Phái Chi.
Thắng bại đã phân, hắn chẳng còn lời nào để chối cãi, chỉ nói: “Mọi sai lầm đều do ta, xin điện hạ nể tình Tiêu gia trung liệt qua bao đời, tha cho người nhà ta một con đường sống.”
Dương Phái Chi nhàn nhạt hỏi: “Trước khi ngươi đầu hàng phản quốc, có từng nghĩ đến người nhà không?”
Tiêu Trần nghẹn họng, nước mắt đỏ hoe, lại nhìn sang ta, nói: “Họa Họa, ta biết tội của mình sâu như biển, nguyện lấy cái chết tạ tội. Nhưng trước khi đi, nàng có thể cho ta nói vài lời riêng được không?”
Ta lắc đầu: “Không thể.”
Bị ta từ chối, Tiêu Trần đột nhiên ngửa mặt cười lớn.
Cười xong, hắn mới nói: “Họa Họa, ta hối hận rồi. Ta không nên cứng đầu tự cao, biết rõ nàng mạnh hơn ta, lại cố gắng tìm cách đè ép nàng. Nhưng ta đã quên… nàng là Lâm Họa. Là Lâm Họa hành quân như thần, dụng binh như thần, sao có thể để ta áp chế?”
Nói rồi, hắn bất ngờ giật lấy kiếm trong tay binh sĩ bên cạnh, tự vẫn.
Dương Phái Chi ra lệnh cho tướng sĩ xử lý thi thể Tiêu Trần rồi nắm lấy tay ta, nói: “Giờ chiến sự đã yên, chúng ta có thể khởi hành về nhà rồi.”
Ta mỉm cười, rút tay lại, đáp: “Điện hạ, nơi này chính là nhà của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=13]
Ta sẽ trấn giữ nơi này, không để vó sắt man di bước qua Gia Dục Quan nửa bước.”
Dương Phái Chi nhìn ta, giọng khàn đặc, gọi một tiếng: “Kiều Kiều nhi…”
Ta cười, hỏi lại: “Kỳ thực, bệ hạ và Hoàng hậu đã nói với điện hạ rồi phải không?”
Dương Phái Chi thấp giọng “ừm” một tiếng.
Ta nói: “Điện hạ, hãy vì đại cục.”
Đêm đó, Dương Phái Chi uống rượu đến say mèm.
Vừa uống vừa gọi tên ta.
Ta thở dài, nhận lấy bầu rượu Ngụy Nhiên đưa, ngửa cổ uống cạn.
Lần nữa tỉnh dậy, ta lại thấy mình đang ở trong xe ngựa.
Ta vùng dậy, xoa trán vì dư vị của rượu, ngẩng đầu lên liền thấy Dương Phái Chi đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn ta.
Ta hỏi y: “Đây là đâu?”
Rồi ta đích thân nấu canh cho y, làm bánh hồ, cất vào ngực áo rồi mang đến thao trường.
“Là…” Ta lập tức hiểu ra: “Tối qua, kỳ thực điện hạ không hề say. Hơn nữa… chén rượu ta uống đó…”
Dương Phái Chi mỉm cười gật đầu, nói: “Là ta sai Ngụy tướng quân làm. Kiều Kiều nhi từng dùng một gói mê dược giữ ta lại kinh thành, vậy thì sao ta lại không thể dùng một gói mê dược, đưa nàng về lại kinh thành?”
Thật là nhỏ mọn. Vậy mà ghi thù đến tận bây giờ.
14
Về sau ta mới biết, ngày ta nói sẽ trấn thủ biên quan, Dương Phái Chi không phản đối ngay tại chỗ, là vì y đã hiểu rõ một khi ta đã quyết, ta sẽ không dễ gì lay chuyển. Thế nên, thay vì tranh luận vô ích, chi bằng “tiền trảm hậu tấu”.
Ta tức giận mắng: “Đồ nam nhân thâm sâu khó lường!”
Sau khi hồi triều, Hiếu Văn Đế luận công ban thưởng, ta được phong làm Chính Nhất Phẩm Hộ Quốc Đại Tướng Quân, các tướng lĩnh theo ta cũng đều nhận được phong thưởng xứng đáng.
Toàn bộ người Tiêu gia bị cách chức, giáng xuống làm thứ dân.
Phạt xong, thưởng xong, Hiếu Văn Đế thân chinh ban hôn cho ta và Dương Phái Chi.
Đêm tân hôn, Dương Phái Chi đích thân trao hổ phù vào tay ta, y nhìn ta nói: “Ta biết, sau chuyện với người đó, nàng đã không còn tin vào tình cảm của bất kỳ nam nhân nào nữa.”
“Nhưng dù nàng không tin ta… cũng không thể không tin thứ này.”
“Có hổ phù trong tay, trăm vạn đại quân của triều đình đều do Kiều Kiều nhi điều khiển. Nó là chỗ dựa lớn nhất của nàng.”
Ta cẩn thận cất hổ phù đi, đêm ấy cũng dốc hết tâm tư, đem hết mọi thủ đoạn mà tận tình “chiếu cố” Dương Phái Chi.
Khiến y có một đêm tân hôn… cả đời khó quên.
15
Năm thứ hai, ta và Dương Phái Chi đón chào vị tiểu hoàng tử đầu tiên chào đời.
Cùng năm ấy, Hiếu Văn Đế tuyên bố thoái vị, dắt tay hoàng hậu tiêu dao sơn thủy, ngao du thiên hạ.
Ngày Dương Phái Chi đăng cơ, còn không quên lầm bầm chửi bới: “Bọn họ đã chờ sẵn ngày này từ lâu rồi! Chả trách lúc hạ chỉ ban hôn lại sảng khoái đến thế.”
Ta cười nói: “Đã biết như vậy, sao chàng còn gấp gáp cưới ta vào cửa?”
Dương Phái Chi nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng vô hạn: “So với ngôi vị kia, ta càng muốn sớm một chút cưới được Kiều Kiều nhi.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn đứa bé đang nằm trong tã lót, bỗng đưa ra quyết định: “Sau này đợi nó cưới vợ, chúng ta cũng làm giống phụ hoàng mẫu hậu, thoái vị rồi đi chơi.”
Ta: “…”
Ta và Dương Phái Chi, suốt đời sinh được ba trai hai gái.
Y cũng làm đúng như lời, cả đời chưa từng phụ ta.
Tuy là người hoàng thất, nhưng ta và Dương Phái Chi sống với nhau, sinh con dưỡng cái, giống như dân thường trải qua tháng ngày yên ấm.
Cả đời hòa thuận.
[Hết]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận