Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:20:10
4
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dương Phái Chi đã rời đi từ lúc nào không hay.
Tiêu Trần dẫn người xông thẳng vào phòng ta, sắc mặt lạnh lùng chất vấn: "Lâm Họa, nàng có ý gì? Vì sao lại sai gia đinh vận chuyển toàn bộ hồi môn của mình?"
Bạch Đào bước vào, thi lễ rồi bẩm báo: "Tiểu thư, hồi môn của ngài đã được kiểm kê xong, hiện tại đã chất đầy lên xe ngựa."
Từ khi ta hạ quyết tâm vào đêm qua, Bạch Đào đã đổi cách xưng hô, không còn gọi ta là "phu nhân" nữa.
Ta mỉm cười gật đầu. Quả không hổ danh là nha hoàn thân cận đã từng cùng ta xông pha chiến trường, những gì ta dặn dò đêm qua, sáng nay nàng đã hoàn thành đâu vào đấy.
Nghe vậy, Tiêu Trần như chợt bừng tỉnh. Hắn nhìn chằm chằm ta, cất giọng trầm thấp: "Đêm qua ta đến không thấy bóng dáng Bạch Đào. Thì ra nàng ta đi kiểm kê hồi môn thay nàng?"
Ta uể oải đáp: "Ừm."
Sắc mặt Tiêu Trần lập tức sa sầm.
Đúng lúc hắn định nổi giận, ngoài cửa vang lên tiếng chuông lanh lảnh.
Tiết tiểu nương chạy vội vào phòng, trên cổ chân trái nàng ta đeo một chuỗi chuông nhỏ, mỗi bước chân đều phát ra âm thanh thanh thúy, trong trẻo như chính tính cách hoạt bát của nàng ta.
Không ngờ mới tối qua còn trật chân, hôm nay đã có thể tung tăng chạy nhảy. Đúng là tuổi trẻ, ngay cả vết thương cũng hồi phục nhanh hơn người thường.
Xem ra, nhờ cú ngã "tình cờ" đó, nàng ta đã thuận lợi lưu lại phủ Tướng quân.
Tiết tiểu nương bổ nhào vào lòng Tiêu Trần, đôi mắt long lanh chạm phải ánh nhìn lạnh nhạt của ta, bèn nũng nịu cười: "Nô tỳ tham kiến phu nhân. Tướng quân, ngài mau dỗ dành phu nhân đi thôi. Nàng không giống nô tỳ, nô tỳ không có gì cả, chỉ có thể dựa vào tướng quân. Nhưng phu nhân thì khác, nàng có hồi môn làm chỗ dựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=3]

Nếu thật sự giận dỗi bỏ đi, chẳng phải sẽ khiến đồng liêu của tướng quân chê cười sao?"
Nữ nhân này thoạt nhìn ngây thơ, lại có bản lĩnh chèo kéo không hề tầm thường. Khó trách Tiêu Trần lại mê mẩn nàng ta.
Quả nhiên, chỉ mấy lời nhẹ nhàng của nàng ta đã khiến sắc mặt Tiêu Trần càng lúc càng khó coi.
Hắn cười lạnh, đáy mắt tối sầm: "Thứ nàng ta nương tựa, e rằng không chỉ có hồi môn."
Nói rồi, hắn đẩy Tiết tiểu nương ra: "Nàng lui xuống trước đi."
Tiết tiểu nương lóe lên tia không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Trần tiến lên, định nắm lấy cổ tay ta.
Ta lập tức rút đoản đao giấu trong tay áo, kề thẳng vào yết hầu hắn.
Hắn giận dữ quát: "Nàng muốn mưu sát phu quân?"
Ta mỉm cười: "Đứng xa ra rồi hẵng nói."
Trên gương mặt hắn hiện lên một tia bi thương: "Họa Họa, chúng ta vốn không cần phải trở thành thế này."
Ta bật cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
Thấy ta vẫn thờ ơ, hắn mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: "Tối qua, trong phòng nàng có người khác phải không?"
Ta không trả lời, chỉ xoay người mở hộp trang sức, lấy ra một tờ hưu thư đặt vào tay hắn, nhoẻn miệng cười: "Chàng đoán xem?"
Thực ra, ta đã viết hưu thư từ lâu, chỉ là chờ đợi một thời điểm thích hợp để đưa ra mà thôi.
Tiêu Trần cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ. Trong lúc hắn còn đang bàng hoàng, ta đã phủi nhẹ tà áo, thản nhiên nói: "Bạch Đào, Thanh Ảnh, chúng ta đi."
Bạch Đào và Thanh Ảnh vừa tươi cười vừa tự hào bước theo sau ta.
Vừa ra khỏi phủ Tướng quân, một chiếc xe ngựa đã dừng sẵn ở cổng.
Bạch Đào vén rèm xe, Thanh Ảnh dìu ta bước lên.
Lúc này, Tiêu Trần sắc mặt đầy giận dữ, vội vã đuổi theo.
"Lâm Họa, nàng chắc chắn muốn đi?"
Ta quay đầu nhìn hắn, bình thản đáp: "Nhớ ký hưu thư rồi trình lên quan phủ đóng dấu."
Mặt Tiêu Trần đen lại, ánh mắt dán chặt lên ta: "Hôm nay nếu nàng dám bước ra khỏi phủ Tướng quân, nơi này sẽ không còn chỗ cho nàng quay về nữa. Như vậy, nàng vẫn muốn đi sao?"
Ta cười nhạt. Nghe cứ như ta còn luyến tiếc phủ Tướng quân lắm vậy.
Không thèm liếc hắn thêm lần nào, ta dứt khoát lên xe.
Ngay lúc xa phu giơ roi định đánh xe rời đi, Tiêu Trần bất ngờ xông tới túm chặt dây cương, trầm giọng quát: "Không được đi!"
Ta không ngờ hắn lại vô lại đến mức này. Đang định vén rèm xe để lý luận với hắn, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vang đến.
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng mà quen thuộc cất lên ngoài xe: "Tiêu tướng quân."
Là Dương Phái Chi.
Quân thần có khác biệt, Tiêu Trần buộc phải buông dây cương, cúi đầu hành lễ.
Ta cũng xuống xe, thi lễ với Dương Phái Chi.
Y ngồi trên lưng ngựa, môi khẽ nhếch, ánh mắt thâm sâu: " Lâm tướng quân không cần đa lễ. Ta thấy tướng quân có việc quan trọng, cứ tự nhiên rời đi."
Ta mỉm cười, nhẹ gật đầu, thi lễ lần nữa rồi quay người lên xe.
Tiêu Trần vốn đã sững sờ khi nghe Dương Phái Chi gọi ta là "Lâm tướng quân", giờ lại thấy y cố ý giúp ta rời đi, đáy mắt lập tức đỏ ngầu.
Chiếc xe ngựa rời khỏi hẻm Chu Tước, bỏ lại Tiêu Trần trong cơn phẫn nộ.
Dương Phái Chi vung nhẹ roi ngựa, hờ hững nói: "Ồ? Tiêu tướng quân còn quỳ đó làm gì? Mau đứng dậy đi."
Tiêu Trần nghiến răng, chậm rãi đứng dậy: "Tạ ơn Thái tử điện hạ."
Nói xong, hắn lạnh lùng dặn dò hạ nhân: "Còn không mau đi đuổi theo phu nhân về?"
Dương Phái Chi cười nhạt, ánh mắt không chút ý cười: "Nghe nói hôm qua Tiêu tướng quân vừa rước một ngoại thất vào phủ. Nay lại bị Lâm tướng quân chọc giận đến mức bỏ đi, xem ra lời đồn không sai nhỉ? Nếu đã vậy, ngươi còn mặt mũi nào đuổi theo nàng ấy?"
Tiêu Trần chấn động, mặt đỏ bừng, nhưng không dám phản bác nửa lời.
Lúc Dương Phái Chi đi ngang qua, ánh mắt Tiêu Trần vô tình lướt qua thắt lưng y, chỗ đó có một miếng ngọc bội quen thuộc.
Là ngọc bội mà đêm qua còn ở trong phòng ta.
Sắc mặt hắn, triệt để đen kịt.

Bình Luận

0 Thảo luận