Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:21:01
8
Sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống, hắn quay sang thủ hạ nói: “Đưa hoành đao của ta lại đây!”
Tỷ thí trên võ đài, bên dưới tướng sĩ reo hò vang trời.
Tiêu Trần một tay nắm chặt hoành đao, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta: “Lâm Họa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Ta khẽ bật cười lạnh, trường thương tựa như tre trúc chẻ đôi, thẳng tắp đâm vào chỗ hiểm của Tiêu Trần.
Tiêu Trần giật mình, vội xuất chiêu né tránh.
Cứ thế qua lại ba mươi bảy chiêu, cuối cùng ta ép trường thương lên cổ họng hắn.
“Ngươi thua rồi.”
Ánh mắt Tiêu Trần tối sầm lại, hất kiếm gạt trường thương của ta sang một bên, xoay người định tiếp tục giao đấu.
Nhưng bị ta đánh ngã hết lần này đến lần khác, đôi mắt hắn đỏ bừng vì phẫn nộ và nhục nhã, trừng mắt nhìn ta: “Lâm Họa, nàng quả thật không nể tình chút nào!”
Buồn cười thật, ta cớ gì phải nể tình hắn?
Trận tỷ thí hôm nay, ta tin không quá hai canh giờ sau sẽ truyền đến tai Hoàng hậu nương nương và Hiếu Văn đế.
Hoàng hậu muốn ta chứng minh bản thân, hôm nay chính là câu trả lời.
Tướng sĩ dưới đài hoan hô vang dội, chỉ không ngờ Dương Phái Chi chẳng biết đến từ lúc nào, đang ngồi vắt chân trên một chiếc ghế thái sư, liếc nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt mỉa mai, rồi quay sang ta giơ ngón cái tán thưởng.
Ta nhướng mày mỉm cười với y, thu trường thương lại, quay sang hỏi Tiêu Trần: “Ngươi học thức không bằng ta, võ nghệ không bằng ta, dùng binh trị quân lại càng không bằng, ra trận đánh giặc càng không bằng, vậy tại sao ta phải nhún nhường, lại cho tên phế vật như ngươi thêm một cơ hội nữa?”
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Dương Phái Chi là người đầu tiên vỗ tay.
Dưới sự dẫn dắt của y, toàn bộ tướng sĩ đều vỗ tay hoan hô đầy phấn khích.
Tiêu Trần xấu hổ lẫn tức giận, mang người bỏ đi trong uất ức.
Ta đứng phía sau hô với theo: “Nhiều người chứng kiến như vậy, ngày mai đừng quên đưa giấy hoà ly có đóng dấu của nha môn đến cho ta!”
Bước chân của Tiêu Trần càng thêm vội vã.
Xử lý xong chuyện này, ta lên xe ngựa trở về phủ Tướng quân.
Dương Phái Chi lười biếng dựa vào vách xe, nắm tay ta khẽ đặt lên môi hôn một cái, giọng có chút oán trách: “Giai nhân thật nhẫn tâm, nửa tháng qua một bức thư cũng không thèm viết cho ta.”
Ta cười dỗ dành: “Chúng ta mới gặp nhau ở cung Hoàng hậu mấy hôm trước, người đã gặp rồi, cần gì phải nhọc công viết mấy lá thư vô dụng kia?”
Dương Phái Chi vừa nghe xong thì không vui, buông tay ta ra, giận dỗi quay mặt đi, không thèm nhìn ta nữa.
Ta bất lực cười, dịch người lại gần: “Điện hạ giận rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=8]

Nếu điện hạ thích, từ nay mỗi ngày ta sẽ viết thư cho ngài, được chứ?”
Dương Phái Chi vươn tay ôm lấy eo ta, kéo cả người vào lòng, cúi đầu hôn ta.
Sau một hồi triền miên, ta mềm nhũn cả người, nếu không có y đỡ lấy chắc ta đã ngã xuống từ lâu.
Cuối cùng tách ra, y dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước trên môi ta, ánh mắt rực rỡ: “Rất tốt!”
Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước phủ Tướng quân.
Ta quay sang nói với Dương Phái Chi trong xe: “Ngài cứ ngồi trong xe đừng ra ngoài.”
Vừa xuống xe, Bạch Đào liền ghé sát tai ta thì thầm: “Tiểu thư, người của Nội Vụ Ty đang ngồi trong xe ngựa ở góc đường, chúng ta không sợ người Tiêu gia làm càn.”
Ta gật đầu, bước đến trước cổng phủ Tướng quân, ngẩng đầu nhìn ba chữ to “phủ Tướng quân” rồi vung tay: “Tháo xuống cho ta!”
Vừa dứt lời, mấy huynh đệ trong quân lập tức vác thang trèo lên.
Hai tên giữ cửa xông ra ngăn cản, bị ta đá một cú lăn quay: “Cút!”
Cả hai chật vật bò dậy đi gọi viện binh.
Khi lão phu nhân Tiêu gia dẫn đám người trong phủ ra, mấy huynh đệ của ta đã tháo xong biển hiệu.
Bà ta được Tiết tiểu nương đỡ đi, vừa thấy tấm biển “Tướng quân phủ” trong tay ta liền tức đến suýt ngất, cây gậy trong tay gõ cồm cộp xuống đất, quát lớn:
“Láo xược! Ai cho các ngươi gan chó mà dám động đến vật do hoàng ân ban tặng? Lâm thị, ngươi không con, lòng dạ hẹp hòi, giờ lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, hôm nay ta có muốn tha cũng không tha được nữa! Người đâu, trói Lâm thị lại, giải vào từ đường, xử trí theo gia pháp!”
Bà ta vừa dứt lời, huynh đệ theo ta lập tức bước lên chắn trước mặt:
“Càn rỡ! Xem ai dám!”
Mấy gia đinh của phủ Tiêu sao địch nổi tướng sĩ đã quen chinh chiến sa trường? Ai nấy đều do dự, không dám xông lên.
Tiết tiểu nương cười ngọt ngào:“Tỷ tỷ, có giận tướng quân thì cũng nên có chừng mực. Hành vi hôm nay của tỷ, đến cả một tiểu thiếp như ta cũng thấy thật khó mà chấp nhận được.”
“Không chấp nhận thì nhắm mắt lại.” Ta nói, đồng thời vén tay áo, đẩy mấy tướng sĩ chắn trước mặt ra, tiến lên một bước: “Còn nữa, gọi ta là Lâm tiểu thư. Lần sau mà còn gọi ta là tỷ tỷ, ta nhổ lưỡi ngươi.
Về phần cái biển phủ Tướng quân được hoàng ân ban tặng này, đó vốn là đồ cưới của ta, nay đã hoà ly, ta mang về nhà mẹ đẻ, chẳng cần người Tiêu gia các ngươi cho phép.”
Lão phu nhân Tiêu gia giận dữ mắng chửi: “Đồ đàn bà độc ác không biết xấu hổ, không biết kính già, không nể trên dưới, là Tiêu gia chúng ta hưu ngươi!”
“Cái danh hiệu phủ Tướng quân này ai cũng đừng hòng lấy đi, trừ khi bước qua xác già này!”
Ta không muốn đôi co, ra hiệu bằng mắt cho huynh đệ, bọn họ lập tức mang tấm biển đi đặt lên xe ngựa phía sau.
Lão phu nhân Tiêu gia vứt gậy, định lăn lộn ăn vạ, đúng lúc ấy, Nội Vụ Ty dẫn theo hai cung nữ xuất hiện.
Nội Vụ Ty là nữ quan Tam phẩm bên cạnh Hoàng hậu nương nương, dù lão phu nhân có không cam lòng cũng chỉ đành hành lễ.
Nữ quan mặt mày nghiêm nghị, nói: “Phụng khẩu dụ Hoàng hậu nương nương, hỗ trợ Lâm tiểu thư trông giữ vật do hoàng ân ban tặng. Kẻ không phận sự, mau tránh ra.”
Có người của Hoàng hậu ở đây, lão phu nhân không dám làm loạn, tức đến trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi cảm ơn Nội Vụ Ty, ta ôm biển hiệu vui vẻ lên xe ngựa.
Dương Phái Chi nhìn ta đầy hứng thú, bật cười: “Hèn gì không cho ta ra mặt, ra là giai nhân đã sớm bàn bạc với mẫu hậu. Cũng tốt thôi, danh hiệu phủ Tướng quân vốn ban cho nàng, hôm nay có Thánh nhân ra mặt đòi lại, cũng coi như danh chính ngôn thuận.”
Ta vỗ nhẹ vào ba chữ dát vàng trên tấm biển, cười nói: “Về nhà ta sẽ treo nó lên cổng lớn Lâm gia.”
Dương Phái Chi cười, rút tấm biển khỏi tay ta, để sang một bên, cúi người giữ chặt ta trong vòng tay, ghé tai hỏi nhỏ: “Mẫu hậu có nói bao giờ thì chúng ta thành thân chưa?”
Nghe vậy, tim ta khẽ chột dạ, liền lảng sang chuyện khác: “Hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi đến tìm ta?”
Ánh mắt Dương Phái Chi trầm xuống, nói khẽ: “Chỉ hôm nay thôi. Những ngày sau ta sẽ càng bận hơn.”
Tim ta khẽ rung lên, chỉ e chiến sự ở Bắc Cương sắp bùng nổ.
...
Tháng chín năm thứ hai mươi tám triều Hiếu Văn, biên cương cấp báo, quân Hồ Kiệt Mạn tràn vào Gia Dụ Quan, trên đường tiến quân cướp bóc, đốt phá, giết người vô tội, thủ đoạn tàn độc, đã chiếm được hai thành trì.
Nơi chúng đi qua, cỏ cây không mọc nổi, khắp nơi oán than thấu trời, thậm chí phụ nữ cũng bị gọi là “cừu hai chân” đem làm lương thực.
Hiếu Văn đế giận dữ, giọng rền vang giữa triều đình: “Hồ Kiệt hung tàn tột độ, trời đất không dung, người thần đều phẫn nộ. Nay chúng dấy loạn khắp nơi, chính là lúc trời muốn diệt chúng! Trẫm muốn cùng chư khanh nhổ cỏ tận gốc, các khanh có kế sách gì?”
Tổ phụ là người đầu tiên bước ra: “Bệ hạ, vi thần nguyện xin lệnh, dẫn binh chinh phạt Hồ Kiệt!”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Trần cũng bước ra, xin thay tổ phụ xuất chinh.

Bình Luận

0 Thảo luận